Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 507

Những cổ đông đó bắt đồng ký tên lên hợp đồng.

Kể từ bây giờ, cổ phần của tất cả nhà máy đã về tay nhà họ Hồng.

“Ông chủ Hồng, tôi nghe nói nhà họ Hồng mua thiết bị bảo vệ môi trường với giá 20 tỷ tệ, có vẻ hơi có áp lực”, lúc này Lâm Hàn nói:

“Cậu là cái thá gì? Ở đây cũng có chỗ cho một người làm như cậu lên tiếng à?”

Ánh mắt Hồng Chính như điện chớp, nhìn Lâm Hàn với vẻ lạnh lùng sắc bén, cảm giác áp bách ập tới.

Nhưng Lâm Hàn, vẻ mặt anh không thay đổi, hờ hững nói:

“Tôi không phải cái thá gì, tôi là trợ lý của ông Trần”.

“Dù sao tôi cũng vừa mới về nước, có rất nhiều chỗ không hiểu. Vậy nên chuyện này giao cho cậu ấy, tôi chỉ phụ trách chi tiền thôi”.

Vẻ ngoài của Trần Nam khiến người khác có cảm giác anh ta là kẻ ngốc nhiều tiền.

“Thì ra là thế, anh Trần, anh không nói sớm!”

Sau đó ông ta lập tức nở nụ cười: “Vừa rồi tôi còn không hài lòng, ngay cả một người làm mà anh Trần cũng không dạy bảo được thì có tư cách gì thương lượng chuyện làm ăn với tôi. Lâm Hàn, nếu chuyện này do cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn thì cậu nói xem, cậu muốn đầu tư thế nào?”

“Nhưng bây giờ toàn bộ cổ phần của nhà máy đều do ông chủ Hồng nắm giữ. Tôi thấy thế này, chúng tôi sẽ lấy 45% cổ phần của ông chủ Hồng”.

“45%?”

Ông ta nhìn Trần Nam chăm chú, đối phương muốn có 45% cổ phần, hiển nhiên chắc chắn có thể bỏ ra 9 tỷ.

Ông ta không ngờ Trần Nam lại giàu có như vậy.

“45% cổ phần!”

“Anh Trần này giàu vậy sao?”

Hồng Chính hỏi xác nhận lần nữa: “Lâm Hàn, muốn có 45% cổ phần thì cậu phải bỏ ra 9 tỷ tệ, cậu có đủ tiền không?”

“Yên tâm, ông chủ Trần của chúng tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều”, Lâm Hàn cười tự tin.

Hồng Ngọc ở bên cạnh cũng xoa cằm, chìm vào suy tư.

Đây là chuyện lớn đối với cả nhà họ Hồng.

“Được, tôi đồng ý!”

Sau khi suy nghĩ gần nửa phút, Hồng Chính đập bàn, quả quyết nói.

Vẻ mặt Hồng Ngọc thay đổi, định lên tiếng.

“Ngọc Nhi, con đừng nói gì, bố biết con đang nghĩ gì”, Hồng Chính giơ tay lên ngắt lời cậu ta.

“Vâng!”

Sắc mặt Hồng Ngọc hơi thay đổi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Anh Trần, chuyện này chưa vội!”

“Anh xem thế này có được không, sau khi về tôi sẽ bảo Tạ Linh soạn hợp đồng, đồng thời sáng mai tôi sẽ tổ chức buổi họp báo, chúng ta cùng ký hợp đồng trước sự chứng kiến của các phóng viên”.

“Đến lúc đó, nhật báo Kim Lăng hay các kênh truyền thông tin tức khác của Kim Lăng đều sẽ đăng bài báo này”.

Lâm Hàn cũng cho rằng đề nghị này không tồi, như vậy Trần Nam sẽ càng nổi tiếng, anh ta sẽ xuất hiện trước mắt công chúng với tư cách là một ông chủ lớn.

Hồng Chính giơ ly rượu lên.

Sau đó tới thời gian nhập tiệc, mọi người trên bàn cùng nâng ly chúc mừng, phần lớn là chúc mừng Hồng Chính và Trần Nam, dù sao cả hai cũng là người có địa vị cao nhất ở đây.

Trần Nam trả lời trôi chảy hết những câu hỏi này, nói rằng anh ta thuê người da đen khai thác vàng, kiếm tiền đô ở bên Châu Phi.

Trước khi đến, Lâm Hàn đã cố ý hỏi thông tin về mỏ vàng của tập đoàn nhà họ Lâm ở bộ lạc Ami bên châu Phi từ ông Vân, bảo Trần Nam ghi nhớ. Trần Nam đã hiểu rõ các quy trình khai thác mỏ vàng nên sẽ không để lộ sơ hở.

Đương nhiên Trần Nam mỉm cười đồng ý.

Sau khi uống được ba tuần rượu, Hồng Chính đề nghị đi tăng hai.

“Được, chúng ta đến hộp đêm đi!”

Trần Nam cười toe toét nói: “Tôi biết một hộp đêm tên là Hộp đêm Ức Nam, nơi đó khá ổn, chúng ta đến đó chơi đi”.

Hồng Chính không nhiều lời, xuống lầu thanh toán rồi cùng mọi người ra khỏi khách sạn Kim Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK