Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 244

Dẫn đầu là một gã vạm vỡ tai đeo khuyên đinh, ở trần để lộ bả vai xăm hình một con rồng xanh, trông vô cùng dữ tợn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Mấy người khách kia vừa nhìn thấy gã vạm vỡ sắc mặt liền tái mét, sợ hãi nói:

“Anh Long đường Tương Lai đến rồi!”

“Lớn chuyện rồi!”

Sau đó, bọn họ dời mắt về phía Lâm Hàn, nhìn anh như nhìn một người sắp chết.

Thằng nhóc này chán sống rồi, dám làm đám đàn em của anh Long bị thương, anh Long mà chịu để yên cho cậu ta sao?

“Anh Long!”

Lúc này, vẻ mặt tên đầu hói mừng rỡ, chạy ra nghênh đón, rồi lập tức chỉ tay vào Lâm Hàn nói:

“Chính là thằng nhãi này, đánh người của chúng ta bị thương còn bảo là muốn đóng 10 triệu tiền bảo kê”.

Đôi mắt anh Long rét lạnh, nhìn về phía Lâm Hàn:

“Nhãi ranh, mày thuộc băng nhóm nào mà dám ra tay đánh người của tao?”

Gã ta bước lên yêu cầu Lâm Hàn khai ra danh tính.

Những tên côn đồ cắc ké mà anh Long kia dẫn theo đều tiến lên vây xung quanh Lâm Hàn.

Chỉ cần anh Long ra lệnh, bọn chúng sẽ lập tức ra tay.

“Tôi không thuộc băng nhóm nào cả”, Lâm Hàn chắp tay sau lưng, bình thản đáp.

“Hử?”

Anh Long nhướng mày, không ngờ câu trả lời của Lâm Hàn là như thế.

“Mày đánh nhiều người của tao bị thương như vậy, mày nói xem chuyện này nên giải quyết sao đây?”

Nếu như là tính tình của anh Long trước kia, chắc chắn sẽ bước lên thẳng tay đập cho một trận, dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.

Nhưng chàng trai đứng trước mặt thật sự quá bình tĩnh, gã ta có chút nghi hoặc, không biết đằng sau chàng trai này có phải có ô dù nào không.

“Sao thế? Tôi đóng cho anh 10 triệu tiền bảo kê, số tiền này không đủ cho đám đàn em của anh khám bệnh sao?”, Lâm Hàn nghi hoặc hỏi.

“Nhãi ranh, đến lúc này rồi mà mày còn lấy 10 triệu ra để làm nhục bọn tao à!”

Đầu hói giận đến cả người run rẩy, cắn răng nghiến lợi.

Sắc mặt Anh Long cũng hoàn toàn đen lại:

“Nhãi ranh, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, tao khuyên mày nên chú ý lời ăn tiếng nói chút đi, dù cho sau lưng mày có ô dù đi nữa, nhưng mày buông lời nhục mạ bọn tao như thế, thật sự cho là bọn tao là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp à?”

“Nhục mạ sao? Tôi làm thế khi nào chứ, tôi thật sự muốn đóng tiền bảo kê mà”, Lâm Hàn cười hì hì nói:

“Thế này đi, anh mời hết mấy đại ca đường Tương Lai đến luôn, 10 triệu cũng hơi ít quá, tôi nể mặt anh, đóng luôn 50 triệu tiền bảo kê luôn!”

“Nhãi ranh… Mày!”

Đầu hói giận điên lên, muốn xông lên dạy dỗ Lâm Hàn.

Đóng 50 triệu tiền bảo kê, thật sự cho bọn họ là đồ ngu sao?

Đầu óc người bình thường khi không sẽ đi đóng 50 triệu tiền bảo kê sao?

Hơn nữa thằng nhãi này lấy đâu ra 50 triệu chứ?

Còn trẻ như vậy kiếm được 50 triệu là giỏi lắm rồi!

Những lời này khác nào thẳng tay vả mặt bọn họ chứ!

“Đầu hói, khoan đã!”

Anh Long giơ tay lên ngăn đầu hói lại, tiếp theo ánh mắt gã ta dời lên người Lâm Hàn.

“Nhãi ranh, mày muốn lấy chuyện đóng 50 triệu tiền bảo kê ra làm nhục bọn tao đúng không! Được rồi, lấy thẻ ra chuyển khoản ngay bây giờ đi!”

Anh Long đưa đến trước mặt Lâm Hàn một cái thẻ:

“Nếu mày không chuyển đủ 50 triệu cho tao, tao sẽ xé rách mồm mày trong tối nay! Cái thứ không biết trời cao đất rộng, muốn sỉ nhục người khác cũng phải biết ăn nói cho phù hợp chứ!”

Biểu tình Lâm Hàn bình thản nhận lấy cái thẻ, bắt đầu chuyển tiền.

“Thằng nhãi này đừng nói là nó chuyển thật nhá!”

“Sao có thể được, tận 50 triệu lận đấy, một người trẻ như thế lấy đâu ra được số tiền này?”

“Đúng thế, 50 triệu đó! Một con số dài ngoằng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK