Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 749

Bọn họ biết rõ Dương Cảnh Đào đi theo để du lịch.

Nhưng Lâm Hàn cũng đi thì là điều mà bọn họ không biết.

“Lâm Hàn, sao cậu cũng đi theo chứ?”, Dương Duyệt nghi hoặc hỏi.

“Đi theo để du lịch”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, trong lòng cảm thấy hơi phiền, dù Dương Lệ nhìn không biết chứ Lâm Hàn thì lại quá rõ, bây giờ hai người Triệu Tứ Hải càng nhiệt tình thì sau này lại càng phiền phức thôi.

Triệu Tứ Hải nghe vậy, nhướng mày:

“Em trai Lâm Hàn, Tiểu Lệ đi Cảng Đảo vì công việc, còn cậu thì đi chơi, có phải không hay lắm không? Tiểu Lệ thì đang phấn đấu làm việc, còn cậu chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, trong lòng cậu không thấy có lỗi à?”

Dương Duyệt hùa theo:

“Đúng vậy, Lâm Hàn, cậu có phải đàn ông không thế? Chẳng có chút tinh thần trách nhiệm gì cả!”

Giọng nói hai người Triệu Tứ Hải đều rất lớn, đám đồng nghiệp trong công ty Nhân Phàm đều nghe rõ mười mươi, lại thêm lời lẽ miêu tả của Dương Cảnh Đào trước đó nữa.

Lúc này, trong lòng mọi người đã sáng tỏ, Dương Lệ có năng lực trong công việc nhưng chồng cô lại là một tên ăn chơi trác táng.

Nhất thời, các đồng nghiệp lần lượt nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ.

Nhất là mấy đồng nghiệp nam, vốn họ đã cảm thấy không xứng với Dương Lệ rồi, nhưng bây giờ lại biết được chồng của Dương Lệ còn chẳng bằng họ, mỗi người đều đang có dự tính riêng…

“Đó là chuyện nhà chúng tôi, không cần mấy người lo”, Lâm Hàn liếc cả hai, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Dương Lệ cũng đã sa sầm, nhưng không có lên tiếng.

Dương Duyệt nhận ra sắc mặt Dương Lệ đã thay đổi, sợ lại chọc giận cô nên nhanh chóng cười nói:

“Tiểu Lệ, máy bay sắp cất cánh rồi, hội nghị quan trọng thế này em không đến muộn được đâu, nhanh đi đi!”

“Đúng đó, nhanh đi đi, hội nghị kiểu này chỉ nên đến sớm thôi, không thể đến muộn được, nếu không thì lớn chuyện đấy!”

Triệu Tứ Hải vội vàng hùa theo, mong rằng nhanh chóng đánh lạc hướng Dương Lệ, không muốn vì chuyện này mà cô lại nổi nóng với bọn họ, nếu không thì sau này chẳng có ai giúp đỡ cho.

“Được rồi bà xã, chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ”.

Lâm Hàn ôm lấy bả vai Dương Lệ nói.

“Vâng”.

Dương Lệ khẽ gật đầu, đi theo Lâm Hàn vào sân bay, không thèm nhìn hai người Triệu Tứ Hải một cái nào.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hàn, sắc mặt Triệu Tứ Hải đen như mực:

“Tên Lâm Hàn kia, đợi sau này sự nghiệp tôi phát triển thì cậu biết mặt tôi”.

Dương Duyệt khó chịu lườm Triệu Tứ Hải:

“Sao nãy anh lại nói ra câu đó? Giờ hay rồi, đặc biệt tới tiễn thì không được người ta biết ơn, còn chọc Tiểu Lệ tức giận, mau theo em đi vào xem có thể nói chuyện lại với nhau không”.

Triệu Tứ Hải gật đầu, hai người vội vàng đi vào sân bay, thấy đám Lâm Hàn đang xếp hàng đợi kiểm tra.

Anh ta đanh tính bước tới nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi đến.

Ông ta mặc một bộ vest, ưỡn bụng bia, đeo mắt kính, vóc dáng cao to.

Người đó đúng là Phùng Thạch!

Đằng sau lưng ông ta còn có vài vệ sĩ đi theo.

“Đợi đã! Đó là Phùng Thạch – ông chủ của anh, anh chạy qua chào hỏi cái đã!”

Ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên, rồi bước vội về phía Phùng Thạch.

Nhưng mà, Phùng Thạch lại hoàn toàn không phát hiện ra anh ta, ông ta dẫn theo đám vệ sĩ đi đến chỗ kiểm tra an ninh.

“Hử?”

Bước chân Phùng Thạch khựng lại, chợt thấy một bóng lưng quen thuộc.

“Cậu Lâm!”

Ông ta lập tức nhận ra anh, mặt đầy nhiệt tình sải bước đi về phía Lâm Hàn.

“Chuyện này là sao?”

Triệu Tứ Hải sửng sốt, có hơi khó hiểu nhìn Phùng Thạch.

Ở trong ấn tượng của anh ta, Phùng Thạch luôn kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì, hơn nữa, giờ công việc làm ăn cũng càng ngày càng tốt, nên rất ít đặt ai vào trong mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK