Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 242

Cơn đau từ cổ tay lan sang cánh tay, đau đến nỗi trán Đầu Hói ướt đẫm mồ hôi.

“A a a! Đau chết mất!”

Hắn ta rú lên thảm thiết.

“Anh Đầu Hói!”

Đàn em của Đầu Hói biến sắc, mọi việc diễn ra quá nhanh, chúng còn chưa kịp phản ứng lại.

“Còn ngây ra đó làm gì, đánh nó! Đánh thằng này cho ông!”

Đầu Hói lớn tiếng quát.

“Lên!”

“Đánh chết hắn!”

Cuối cùng đám đàn em cũng phản ứng lại, lao về phía Lâm Hàn.

“Cậu Lâm!”

Sắc mặt Từ Dung và Tạ Cầm càng thêm tái nhợt.

Mười mấy người đánh một người, cậu Lâm gặp nguy rồi!

Thế nhưng Lâm Hàn vẫn rất bình tĩnh.

Anh giơ chân phải lên đạp Đầu Hói văng ra xa, sau đó tiến lên biến thành một cái bóng đen lao về phía đám người kia.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Ngay sau đó, từng tiếng nắm đấm chạm vào da thịt vang lên.

Trong đó còn có cả tiếng hét lên đau đớn của đám đàn em.

“A a a!”

“Đau chết mất!”

“Chân… chân của tao…”

Cảnh tượng trước mắt khiến Từ Dung và Tạ Cầm trố mắt.

Họ không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hàn, chỉ thấy đám đàn em kia. Chưa đến một phút, tất cả đều đã nằm rạp dưới đất, có người ôm bụng, có người ôm chân, kêu rên không ngừng.

“Thân thủ của cậu Lâm… đáng sợ thế à! Nhiều người thế này cũng không đánh lại anh ta!”

Hai người phụ nữ chấn kinh há hốc mồm.

“Thằng ranh… mày…”

Đầu Hói nằm trên đất sợ hãi nhìn Lâm Hàn.

Đám đàn em thu tiền bảo kê này của hắn ta đánh đấm rất giỏi nhưng khi đối diện với chàng trai này, chúng chẳng phải có chút sức phản kháng nào.

Tất cả đều bị hạ gục chỉ trong phút chốc.

Trình độ võ thuật của người này đáng sợ quá, hoàn toàn vượt khỏi khả năng hiểu biết của hắn ta.

Soạt!

Lâm Hàn đáp xuống đất, từ trên xuống dưới không dính một hạt bụi.

Anh cất bước đi đến trước mặt Đầu Hói.

“Thằng ranh, mày… mày muốn làm gì?”

Đầu Hói chống hai tay xuống đất, liên tục lùi về sau.

“Làm gì à? Tôi muốn nộp tiền bảo kê”.

Lâm Hàn túm lấy cổ áo Đầu Hói, nhấc bổng hắn ta lên.

“Gọi cái tên anh Long gì đó đến đây, tôi muốn nộp mười triệu tiền bảo kê!”

Đầu Hói sửng sốt hỏi:

“Thằng ranh, mày thật sự muốn gặp anh Long à?”

“Anh không hiểu lời tôi nói sao?”, Lâm Hàn nhíu mày.

Lúc này những vị khách đó đều nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng và cạn lời, hệt như đang nhìn một tên ngốc.

“Nếu anh Long đến đây thì chắc chắn thằng ngu này sẽ chết!”

“Phải, đừng bảo tên này bị bại não nha!”

“Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ chạy ngay bây giờ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK