Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 629

Ở trước mặt Triệu Cương, mình chỉ như một con kiến, ông ta muốn xử mình thì nhấc tay cái là xong.

Địa vị của cả hai thật sự chênh lệch nhau quá lớn.

Một người là ông chủ tai to mặt lớn nổi tiếng trong huyện, một người là chàng trai nghèo nơi vùng núi.

Lúc này, Lâm Hàn xuống xe.

“Lâm Hàn, đều tại cậu! Nếu không phải cậu đắc tội Trần Tiếu thì sẽ xảy ra chuyện như hôm nay? Rồi còn dẫn cả ông chủ Triệu đến tận nhà ư?”

Trương Quế Như hung hăng trừng Lâm Hàn:

“Cậu hại chết con tôi thì thôi, còn gây thù chuốc oán cho nhà họ Nhan tôi nữa. Giờ hay rồi, 5 mẫu đất 1000 tệ, tôi muốn kiện cũng không biết tìm ai mà kiện!”

“Dì à, cháu đền cho dì gấp mười, gấp trăm lần số tiền ấy cũng được”.

Lâm Hàn mỉm cười với Trương Quế Như, sau đó, anh đưa mắt nhìn sang Trần Tiếu, con ngươi lại lạnh căm căm:

“Xem ra, bài học ngày hôm qua vẫn chưa đủ với anh nhỉ”.

Lúc nói câu này, ba người Tôn Hàn Các đều tiến về phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tiếu, bất cứ lúc cũng có thể ra tay.

Thấy ba người đó, Trần Tiếu sợ tới mức run bắn người, vội vàng núp sau lưng Triệu Cương.

“Anh Cương, là mấy tên vệ sĩ của tên nhóc này hôm qua đã đánh đàn em của anh trai em, anh dạy cho cậu ta một bài học giúp em đi!”

Trần Mộng xoa xoa lồng ngực Triệu Cương, nũng nịu nói.

“Vệ sĩ? Ai mà không có vệ sĩ?”

Triệu Cương cười khẩy, chẳng coi đám Lâm Hàn ra cái đinh gì.

Ông ta ngoắc tay, bốn gã vệ sĩ do Triệu Cương dẫn tới cũng tiến lên.

“Đánh cho tôi!”

Triệu Cương trực tiếp ra lệnh.

“Vâng, ông chủ!”

Bốn gã vệ sĩ nhận lệnh, sải bước xông về phía ba người Tôn Hàn Các.

Ba người của Tôn Hàn Các cũng chẳng chút sợ hãi xông tới.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Tức thì, tiếng tay đấm chân đá lập tức vang lên.

Triệu Cương ung dung đốt một điếu thuốc, chẳng có gì là lo lắng.

Ông ta tốn mấy trăm ngàn tệ một năm mới mời tới được bốn gã vệ sĩ kia, trước đây bọn họ từng đi lính, được học quyền anh và vật lộn.

Bốn người họ đánh bốn mươi người cũng không thành vấn đề.

Mà đối phương chỉ có ba tên vệ sĩ, nên đương nhiên là Triệu Cương chẳng thèm để ý rồi.

Bốp!

Chát!

Bốp!

Trong nháy mắt, bọn họ đã quần nhau mấy chục chiêu, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Lâm Hàn hơi híp mắt lại, ba người kia đều là những người giỏi nhất trong Tôn Hàn Các, đánh gần cả phút rồi mà vẫn chưa giải quyết được đối phương.

Xem ra, bốn gã vệ sĩ của Triệu Cương cũng khá đấy, gặp được đối thủ rồi.

Mà Triệu Cương thì lại lộ ra vẻ kinh ngạc, trong tưởng tượng của ông ta thì chưa đến 20 giây là đã phải giải quyết xong ba người kia rồi.

Nhưng ông ta không ngờ bọn họ lại đánh không phân thắng bại như vậy.

Lúc này, trong ba người của Tôn Hàn Các thì đã có hai người bị thương, một người dính một đấm ngay ngực, người còn lại thì trật khớp vai.

Bốn gã vệ sĩ kia cũng không lành lặn, một gã sưng phù hai bên má, gã khác lại bị đá vào đầu gối.

“Mẹ nó, bình thường tôi dạy mấy người thế nào! Đánh nhau là phải đánh vào điểm trí mạng, không từ bất cứ thủ đoạn nào!”

Triệu Cương nhìn bực mình, chửi ầm lên.

Thấy ông chủ nổi giận, bốn gã vệ sĩ đồng loạt run lên, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ rét buốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK