Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 797

Mãi đến khi bọn họn bước vào quán ăn, Ô Tiến mới lộ vẻ không tài nào tin nổi mà xác định, hớt ha hớt hải chạy tới.

“Ông… Sao ông lại đến đây?”

Ô Tiến run rẩy nhìn Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn liếc Ô Tiến một cái, nhàn nhạt hỏi: “Cậu biết tôi? Người kiếm chuyện với bọn họ là người của cậu?”

Ô Tiến sửng sốt, chợt nhớ ra lẽ nào tên ngoại lai gọi điện kêu người tới chính là ông lớn này? Gã lập tức cảm thấy cực kỳ khó tin.

Sao có thể thế được? Chẳng lẽ, mấy tên ngoại lai kia có quan hệ với ông lớn này ư?

Tuy Ô Tiến rất có tiếng ở nơi đây, nhưng ở trước mặt người này lại chẳng là cái đinh gì hết.

“Hỏi cậu đấy, ngây ra đó là sao?”, một người đàn ông đứng cạnh Trương Thiên Sơn quát hỏi.

Ô Tiến chợt giật mình hoàn hồn, suýt nữa thì quỳ xuống.

“Tôi, tôi là đàn em của Bưu Tử, mấy ngày trước may mắn có thấy ông một lần. Chuyện này không có quan hệ gì tới tôi hết, dưới trướng tôi có người tên Kim Lượng, hôm nay…”

Ô Tiến lập tức kể lại hết mọi chuyện ban nãy, sợ để sót điều gì sẽ khiến cho ông lớn này khó chịu.

Cùng lúc đó, Kim Lượng trong quán ăn thấy thế, chẳng hiểu ra sao, bèn bước tới.

“Anh Ô, đây là ai? Sao anh lại sợ ông ta thế, đại ca của anh không phải anh Bưu à, ở vùng này, ai mà không sợ anh ấy chứ!”, Kim Lượng nói.

Ô Tiến nghe vật, trừng Kim Lượng, thầm nghĩ muốn chết quách đi cho rồi. Anh Bưu kia là đại ca tao, đúng là người mà chẳng ai dám chọc trong vùng, nhưng với lý do là anh ấy đi theo Trương Thiên Sơn, có ông ta bảo kê…

Giờ, Trương Thiên Sơn đã hiểu hết mọi chuyện, liếc Kim Lượng, hỏi: “Là cậu xảy ra xung đột với bọn họ à?”

Kim Lượng nghe vậy, nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt khó hiểu, ông ta là ai mà có thể khiến Ô Tiến sợ hãi như thế? Nhưng nghĩ đến việc đám người kia chỉ là khách ngoại lai, Bắc Đông lại nổi tiếng đoàn kết, cho dù người ở đây có đuối lý thì vẫn sẽ giúp đỡ nhau.

Hắn ta nghĩ thế bèn chẳng sợ gì nữa, tên này có lai lịch thì sao, lẽ nào ông ta lại ra tay với mình vì người ngoài à? Đây không phải là chọc giận dân Bắc Đông ư?

“Đúng vậy, là tôi, tôi bảo đám người ngoại lai kia nhường chỗ, thế mà còn vặt lại mấy câu mới nhường, đúng là thú vị!”, Kim Lượng nói.

Ô Tiến đứng cạnh cũng không nhìn nổi nữa, nếu để Kim Lượng nói tiếp, chẳng phải chắc chắn sẽ đắc tội ông lớn này sao?

Đến lúc đó, Ô Tiến không quan tâm hắn ta thế nào, nhưng liên lụy đến gã ta thì toi rồi.

“Chát!”, một tiếng bạt tai cực kỳ vang dội.

Kim Lượng bụm mặt khó tin nhìn Ô Tiến.

“Anh Ô, anh làm gì vậy? Tại sao chỉ vì vài ba người ngoài mà đánh em?”, Kim Lượng lẩm bẩm nói.

Người thanh niên đứng cạnh Trương Thiên Sơn thấy vậy lạnh lùng nhìn Ô Tiến nói: “Ở đây tới lượt mày ra tay sao?”

“Dạ không, không dám”.

Ô Tiến bị dọa lùi về sau mấy bước, giải thích: “Tại tôi quản lý thuộc hạ không tốt nên mới xảy ra cớ sự này, tôi sẽ trừng phạt nó thật nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không để chuyện này tái diễn nữa!”

Mặc dù Kim Lượng không hiểu gì cả, lúc này cũng đã nắm bắt được tình hình, tuy không biết người này là ai, nhưng hình như Ô Tiến rất sợ ông ta…

Trương Thiên Sơn lại không thèm quan tâm họ, bước nhanh đến trước mặt mấy người Lâm Hàn.

“Đã không đón tiếp từ xa lại để xảy ra những chuyện này, thật sự xin lỗi”, Trương Thiên Sơn vừa nói, vừa khom người bày tỏ xin lỗi, hết sức tôn trọng Lâm Hàn.

Ô Tiến đứng sau thấy vậy bèn bị hù khiếp vía.

Vốn dĩ, Ô Tiến tưởng rằng mấy người này có chút quen biết với vị kia mà thôi, bây giờ chứng kiến cảnh này thì mới biết không chỉ đơn giản như vậy.

Vị kia dẫu sao cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông này, sao lại đối đãi kính trọng với một tên ngoại lai như vậy? Thái độ kia cho thấy địa vị người nọ còn muốn cao hơn ông ta…

Lâm Hàn thấy vậy cũng khá ngạc nhiên, không ngờ bản thân Trương Thiên Sơn là đại bàng núi vùng Bắc Đông, nhưng thái độ lại kính trọng mình như vậy. Trong lòng cũng yên tâm phần nào, Trương Thiên Sơn hành động như này, cho thấy cuộc đàm phán hợp tác này có lẽ sẽ suôn sẻ thôi.

“Ông khách sáo quá, chỉ là hiểu lầm va chạm nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì lớn cả, nơi này lộn xộn quá, chi bằng chúng ta đổi nơi nói chuyện đi?”, Lâm Hàn lễ phép nói.

“Đương nhiên là được, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mời đi bên này, xin hãy yên tâm, tôi sẽ trừng phạt mấy tên này thích đáng!”, Trương Thiên Sơn vừa nói, vừa mời Lâm Hàn đến chỗ của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK