Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93: Dập đầu xin lỗi

“Được, mời cậu Lâm!”, Cổ Hà vươn tay ra.

Lâm Hàn dẫn đầu đi trước, một lát sau đã ra khỏi khu biệt thự.

“Đánh nó!”

“Đánh chết nó!”

Lúc này, Cổ Thông đang đứng ở cửa, tay cầm túi nước đá chườm lên mặt, giận dữ hét:

“Đánh chết thằng bảo vệ chó chết đó đi!”

“Bảo tao xin lỗi nó, nó xứng à?”

Nhân viên bảo vệ bị bốn năm người đàn ông cao to vạm vỡ cầm gậy sắt đánh cho không ngừng rên rỉ.

“Vớ vẩn!”

Một tiếng quát lạnh truyền tới.

“Ông nội!”

Cổ Thông quay đầu lại, thấy Cổ Hà thì mắt sáng lên: “Sao ông lại đến đây?”

Sau đó, anh ta nhìn thấy Lâm Hàn bèn vui vẻ nói:

“Ông nội, ông dắt tên nhóc ấy tới rồi à? Chính nó đã đánh con bị thương đó! Ông nhìn mặt con sưng như bánh bao vậy, sao mà đi cua gái, sao cho ông bế chắt được”.

“Ông nội, ông mau túm nó lại đây, cháu bảo người ta dạy cho nó một bài học! Để nó quỳ xuống xin lỗi con!”

“Bậy mà, đúng là làm bậy!”

Cổ Hà tức đến mức trợn mắt dựng râu, nhìn sang Lâm Hàn nói:

“Cậu Lâm, bình thường cháu tôi kiêu ngạo ngang ngược quen rồi, không được dạy bảo tốt, cậu đừng để trong lòng nhé”.

“Ông Cổ, ông đã không biết dạy cháu thì để tôi giúp ông dạy vậy”.

Lâm Hàn nhìn nhân viên bảo vệ bị đánh bầm dập mặt mũi, ánh mắt chợt lạnh đi.

“Cậu Lâm, cậu…”

Cổ Hà còn chưa nói xong, Lâm Hàn đã bước tới.

Bốp!

Anh giơ chân đá vào bụng Cổ Thông.

Cơ thể Cổ Thông giống như một con diều đứt dây bay ngược ra sau té xuống đất.

“Á, đau quá!”

Cổ Thông hét thảm, hai con mắt đỏ lừ, chỉ vào Lâm Hàn quát: “Nhóc con, thằng vô dụng nhà mày dám đánh tao à, giết chết nó cho tao!”

Mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ đánh nhân viên bảo vệ kia lập tức bao vây Lâm Hàn, mặt mày dữ tợn, chuẩn bị ra tay.

“Các người dừng tay lại cho tôi!”

Cổ Hà quát, mấy gã kia sửng sốt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dừng tay, nhưng vẫn vây lấy Lâm Hàn.

“Ông nội, tại sao ông lại bảo bọn họ dừng tay?”

Cổ Thông không hiểu nói: “Cháu của ông bị đánh đó, mau kêu bọn họ ra tay đánh trả đi ông!”

Cổ Hà im lặng không đáp, chỉ nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn đi đến trước mặt Cổ Thông, vươn tay nắm lấy áo anh ta.

“Mày… Mày muốn làm gì?”

Cổ Thông giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Lâm Hàn như đang kéo một con chó, kéo Cổ Thông đến trước mặt nhân viên bảo vệ kia.

Anh ta nằm trên mặt đất, khóe mắt chảy máu, thở yếu ớt.

Lâm Hàn thầm tự trách, nếu không phải anh bảo Cổ Thông nói xin lỗi trước thì anh ta cũng sẽ không trả thù nhân viên bảo vệ.

Có điều, Lâm Hàn vẫn cảm thấy mình làm đúng.

“Quỳ xuống, dập đầu, xin lỗi đi”.

Lâm Hàn liếc Cổ Thông, nhàn nhạt nói.

“Quỳ xuống dập đầu?”

Cổ Thông sửng sốt, sau đó điên cuồng cười to: “Nhóc con, có phải đầu mày có vấn đề rồi không? Bảo tao quỳ xuống dập đầu á? Ông nội tao ở đây mà mày bảo tao dập đầu với một thằng bảo vệ hả? Mày có biết ông nội tao là ai không?”

Cổ Thông chỉ vào Lâm Hàn nói:

“Ông nội, ông thấy không? Nó bảo con dập đầu xin lỗi một thằng bảo vệ kìa!”

Cổ Hà vẫn giữ im lặng, chỉ đứng nhìn mọi việc.

Lâm Hàn nâng chân phải lên, giẫm mạnh xuống.

Rắc!

Rắc!

Hai tiếng giòn rụm vang lên, là âm thanh xương bánh chè bị đạp gãy.

“Á!”

Cổ Thông hét thảm, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt nhân viên bảo vệ.

“Ông ơi! Chân cháu gãy rồi!”

Cổ Thông giận điên người, hét: “Mau cứu cháu, cứu cháu ông ơi! Chân cháu gãy rồi! Thằng vô dụng kia đạp gãy chân cháu rồi!”

“Ông Cổ…”

Đám đàn ông đều nhìn về phía Cổ Hà với ý dò hỏi.

Chỉ cần Cổ Hà ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ngăn chuyện đó lại.

“Nhìn là được rồi”.

Cổ Hà giơ tay lên, mặt mày bình tĩnh nói.

Đám đàn ông nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, rốt cuộc thì thanh niên kia có lai lịch như thế nào.

Cổ Thông chính là đứa cháu mà ông Cổ thương yêu nhất, là người kế nghiệp nhà họ Cổ.

Nhưng bây giờ, Lâm Hàn lại đánh gãy hai chân của Cổ Thông trước mặt Cổ Hà, vậy mà ông ta vẫn chỉ bảo bọn họ nhìn thôi.

Vậy thì chỉ có một lý do, đó là lai lịch của chàng trai này đến cả Cổ Hà cũng phải kiêng dè và sợ hãi!

“Không muốn dập đầu đúng không, tao giúp mày nhé!”

Lâm Hàn nhếch mép nở nụ cười lạnh, vươn tay túm lấy tóc Cổ Thông, nhấn mạnh xuống đất.

Bốp!

Cổ Thông dập đầu một cái với nhân viên bảo vệ!

Đợi anh ta bị kéo lên thì cái trán đã chảy máu.

“Nhóc con, mày có biết ông nội tao là ai không? Ông nội tao là trùm ngành công nghiệp sản xuất chế tạo ở đất Hoa Đông này đó!”

Cổ Thông quát: “10 năm trước, ông nội tao đã lọt vào top 10 bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hurun! Tài sản có gần trăm tỷ! Mà tao, là người thừa kế nhà họ Cố! Mày dựa vào cái gì mà dám đánh tao! Sỉ nhục tao! Còn bắt tao dập đầu!”

“Mày biết mày làm vậy có ý nghĩa như thế nào không? Mày làm thế, ông nội tao sẽ chặt mày ra thành từng khúc đó!”

Lâm Hàn cười lạnh: “Nói nhiều thật”.

Anh nói xong lại nắm lấy tóc Cổ Thông đập xuống đất.

Bốp!

Cổ Thông lại dập đầu xuống.

“Á! Đau!”

Cổ Thông hét lên đau đớn, nhìn về phía Cổ Hà:

“Ông nội, tại sao ông không cứu cháu! Cháu dập đầu với người khác mà sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn vậy?”

“Á á á!”

Nhưng mà, Cổ Hà vẫn cứ thờ ơ, thầm than, cháu ơi, chẳng phải ông không muốn cứu mà là cháu đắc tội ai không đắc, lại đắc tội cậu Lâm.

Phải biết rằng 10 năm trước, ông nội cháu còn từng dập đầu với bố cậu Lâm đấy!

Cậu Lâm là người mà cháu có thể đắc tội à?

Bốp bốp bốp!

Lâm Hàn nắm tóc Cổ Thông nhấn thêm ba cái.

“Cổ Thông, cậu Lâm bảo cháu dập đầu thì cháu ngoan ngoãn dập đi. Có thể bị cậu Lâm dạy bảo là phúc của cháu đó”, Cổ Hà mở miệng nghiêm túc nói.

“Hả?”

Cổ Thông đần mặt ra, anh ta không hiểu, tại sao ông nội lại đứng về phía Lâm Hàn.

“Ông nội…”

Cổ Thông rưng rưng nước mắt: “Ông cứu cháu đi! Từ nhỏ đến lớn, cháu chỉ dập đầu trước ông, vậy mà hôm nay, ông lại khiến cháu dập đầu với một thằng bảo vệ thấp hèn!”

Cổ Hà nhắm mắt lại, kiên quyết nói:

“Nếu cháu còn cứng đầu, không chịu dập thì ông sẽ tuyển người khác thừa kế nhà họ Cổ. Rồi cháu cũng khỏi cần ở trong nhà này nữa, ông sẽ khóa hết tài khoản của cháu lại, đời này cháu hãy làm một người thường đi!”

Cổ Thông thay đổi sắc mặt, anh ta không ngờ vì Lâm Hàn mà Cổ Hà lại muốn hủy bỏ thân phận người thừa kế của mình ở nhà họ Cố.

“Cháu… Cháu dập đầu!”

 

Cổ Thông nghiến răng, vội vàng nói: “Cháu… Cháu dập, cháu dập đầu!”

Anh ta nói xong thì liên tục dập đầu với nhân viên bảo vệ.

Cổ Thông không ngu, thái độ của Cổ Hà đã nói cho anh ta biết, mình không đắc tội nổi Lâm Hàn này!

“Mày đánh người ta bị thương thì phải bồi thường một triệu tệ tiền thuốc men”, Lâm Hàn lại nhàn nhạt nói.

“Một triệu tệ! Sao mày không đi cướp đi!”

Cổ Thông trừng mắt, một triệu với anh ta không nhiều, nhưng đánh bị thương một thằng bảo vệ mà phải đền một triệu thì cũng quá hoang đường.

Vết thương của gã bảo vệ tốn mấy chục ngàn tệ là có thể chữa khỏi rồi.

“Hử?”, ánh mắt lạnh băng của Cổ Hà nhìn sang.

Cổ Thông run lên, lập tức nói: “Tao cho tao cho, giờ tao chuyển tiền ngay!”

Anh ta lấy điện thoại ra.

“Đưa thẻ ngân hàng của anh cho tôi đi”.

Lâm Hàn nhìn nhân viên bảo vệ, áy náy nói: “Ngại quá, để anh bị thương rồi”.

“Không… Không sao”, nhân viên bảo vệ suy yếu nói, lấy thẻ ngân hàng ra.

Lâm Hàn nhận lấy rồi ném tới trước mặt Cổ Thông.

“Chuyển đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK