Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 612

“Dẫn em đi gặp mẹ anh”.

Sau khi lên xe, Lâm Hàn không vội mà đến trung tâm tiếp khách Kim Lăng, anh gọi cho Phùng Thạch trước.

“Alo, cậu Lâm ạ!”

“Vương Xuân là nhân viên của ông à?”, Lâm Hàn hỏi thẳng.

“Đúng thế, tên nhóc đó có bằng tiến sĩ công trình dân dụng, khả năng làm việc cũng khá tốt, chỉ là đức tính có chút kém. Nghe nói mấy cô nhân viên dưới trướng đều có quan hệ mờ ám với cậu ta”, Phùng Thạch cười nói:

“Tôi biết rồi, đuổi cổ anh ta đi”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

“Vâng thưa cậu Lâm, tôi sẽ đuổi cổ cậu ta ngay!”

Nói đùa à, Lâm Hàn đã ra lệnh thì Phùng Thạch đương nhiên phải vâng theo rồi. Ông ta được như ngày hôm nay, đều là do Lâm Hàn ban cho.

“Ừ”, Lâm Hàn gật đầu, cúp điện thoại.

Vương Xuân ôm bụng, không ngừng ho ra máu, tức đến nỗi hai mắt đỏ lè, nghiến răng nghiến lợi:

“Mẹ kiếp!”

“Mẹ kiếp!”

“Thằng Lâm Hàn ấy dám đánh tôi ư! Tôi sẽ giết chết cậu ta! Phải biết rằng đám thợ xây dưới tay tôi, chỉ cần trả tiền thì cái gì cũng làm! 500 ngàn tệ là đủ mua cái mạng chó của cậu ta rồi!”

“Vương Xuân chính là trợ thủ đắc lực trong mắt tổng giám đốc Phùng đó, đánh anh ta đồng nghĩa với chẳng xem ông ấy ra gì. Điều đấy và chán sống thì có khác nhau à?”

“Cái loại như Lâm Hàn chết cũng tốt, sống trên đời, ngày nào cũng bị người ta chế giễu dè bỉu, nhìn với ánh mắt khinh thường, chắc chắn rất đau khổ. Chết có lẽ là giải thoát đối với cậu ta”, Dương Duyệt giễu cợt.

Bỗng, điện thoại của Vương Xuân reo lên.

Anh ta nhìn số điện thoại thì biến sắc, mặt mày tràn đầy cung kính.

Vương Xuân vội vàng nuốt ngụm máu trong miệng xuống, nhấn nghe, nở nụ cười nịnh nọt:

“Alo, tổng giám đốc Phùng ạ!”

“Vương Xuân đấy à!”

Giọng Phùng Thạch vang lên.

Vương Xuân lập tức cười y chang một con chó Nhật.

Tuy anh ta đến làm việc dưới trướng Phùng Thạch, và cũng được ông ta xem trọng, thẳng tay cho anh ta một căn biệt thự để ở, nhưng đến giờ, Phùng Thạch vẫn chưa giao một công trình quan trọng nào cho Triệu Tứ Hải làm. Vả lại, trong khoảng thời gian này, hai người cũng không liên lạc gì.

Triệu Tứ Hải cảm thấy mình như một mặt hàng bị Phùng Thạch bỏ quên. Tuy nhận được đãi ngộ rất tốt, nhưng lại chẳng có quyền hành gì.

“Dặn dò? Không có, chỉ là muốn báo cho cậu một tiếng, từ giờ trở đi, cậu đã bị đuổi. Giờ đến công ty sang chỗ kế toán thanh toán tiền lương đi, rồi cuốn gói cút đi”, Phùng Thạch nhàn nhạt nói.

Vương Xuân trợn mắt, toàn thân run rẩy như bị sét đánh, mặt mày tái nhợt.

Tin này quá bất ngờ, mà còn chẳng hiểu ra sao nữa!

Trong giây phút ấy, Vương Xuân có cảm giác như đang nằm mơ nên mới nghe nhầm.

“Tổng giám đốc Phùng, ông… Nói lại với, hình như tôi nghe không rõ”, Vương Xuân nặn ra một nụ cười nói.

Phùng Thạch mất kiên nhẫn nói: “Tôi nói là cậu bị đuổi, giờ đến chỗ kế toán của công ty kết toán rồi cầm tiền cút đi!”

Bị đuổi!

Lúc này, Vương Xuân nghe được rất rõ, con ngươi anh ta co rút lại, không tài nào tin nổi nói:

“Tổng giám đốc Phùng à, tại sao lại đuổi tôi đi vậy!”

“Làm gì mà lắm tại sao thế, mau cút đi, đừng nói nhảm nữa!”, Phùng Thạch bực bội đáp, ông ta nói xong bèn cúp điện thoại luôn.

Tút tút tút…

Ban nãy, anh ta còn đắm chìm trong giấc mộng lương một năm cả chục triệu tệ, trở thành tầng lớp giàu có trong xã hội.

Đến cái độ cao ấy, muốn cái gì mà chẳng có?

Nhưng giấc mộng ấy chưa được bao lâu đã đột nhiên bị vỡ vụn. Điều đó khiến Vương Xuân có cảm giác như từ trên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, không tài nào chấp nhận nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK