Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 973

Với những người ban điều hành mà Hạ Sương lôi kéo về, một phần là vì danh tiếng có sẵn của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, phần còn lại là vì có quan hệ khá tốt với Hạ Sương, nên khá tin tưởng vào cô ta, họ cho rằng cứ đi theo Hạ Sương thì sau này ắt hẳn sẽ không bị bạc đãi.

Vì vậy, Hạ Sương đã nắm được tình huống của mỗi một người trong ban điều hành một cách nhanh chóng, cô ta bèn nói ra hết những đãi ngộ bất đồng, nhưng hầu hết chúng đều cao hơn nhiều so với giá thị trường rồi sau đó chúng sẽ được xác định cho từng người một.

Những nhân viên điều hành mới này liền lập tức đồng ý ký hợp đồng, họ cũng đi làm quen với công ty và chính thức nhậm chức.

Nếu như là ngày thường, Hạ Sương có thể sẽ không để bọn họ vào làm nhanh chóng như vậy, nhưng bây giờ đám ban điều hành của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đã bị Hạ Sương tống đi hết toàn bộ, nên trống hết các vị trí.

Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không thể vận hành như bình thường nếu thiếu ban điều hành mà chỉ có nhân viên cấp dưới.

Làm xong tất cả mọi chuyện thì trời cũng đã giữa trưa.

Hạ Sương xác nhận mọi thứ vẫn đang suôn sẻ, ban điều hành mới đã nắm bắt được công việc, công ty bắt đầu vận hành như bình thường thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta đi đến bộ phận pháp lý tìm Dương Khiết.

Hiện tại, Dương Khiết cũng đã chuẩn bị xong xuôi hồ sơ khởi kiện.

“Công việc sao rồi?”, Hạ Sương hỏi.

“Xong hết rồi ạ, chỉ cần gửi lên tòa án là được, mất vài phút thôi”, Dương Khiết cúi đầu cặm cụi nói.

Hạ Sương nghe vậy liền gật đầu, đứng một bên đợi Dương Khiết bận rộn làm việc.

Đến lúc này, hai cô gái rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, bước đầu của công việc đã ổn, hai người họ có thể nghỉ ngơi chút rồi.

Kế đó hai người Hạ Sương và Dương Khiết đi ăn chút gì đó rồi quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Đám người Nhan Thành thì ở phòng kế bên, nhằm tránh những tình huống ngoài ý muốn và bảo vệ hai người họ.

Hạ Sương đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại vẫn nên gọi điện báo cáo cho Lâm Hàn tình hình bên đây thế nào đã.

Khi Lâm Hàn nhận được điện thoại của Hạ Sương thì đã nắm bắt được tình hình bên này, anh cũng xem như khá hài lòng, xem ra, lúc đầu anh dùng Hạ Sương là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Nếu không cử Hạ Sương đi mà là một ai đó, Lâm Hàn cảm thấy sẽ không thể nào xử lý tình hình phức tạp bên công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh suôn sẻ thế này được.

“Vất vả rồi, à, bây giờ hai người đang ở khách sạn sao?”, Lâm Hàn nghĩ tới bèn hỏi.

“Đúng vậy, chúng tôi đã đặt phòng ở 7 ngày rồi, phòng khách sạn ở đây dù hơi đắt nhưng dịch vụ khá tốt, cũng gần công ty nên rất tiện, đợi công ty ổn định thì tôi và Dương Khiết sẽ dọn ra một cái khách sạn xa hơn chút, dịch vụ cũng không tệ lắm”, Hạ Sương nói.

Lúc này, Lâm Hàn chợt nhớ ra hình như mình quên chưa bàn với hai người Hạ Sương và Dương Khiết chuyện lương bổng.

Bởi vì những người dưới trướng Lâm Hàn trước giờ đa số hoặc là người của nhà họ Lâm nên đã có nhà họ Lâm thanh toán lương, hoặc là bọn họ đã có sản nghiệp riêng nên không hề thiếu tiền bạc.

Đám còn lại chính là Ngô Xuyên và những người trong Tôn Hàn Các, bọn họ đều là người làm việc trực tiếp dưới trướng Lâm Hàn, vì anh cực kỳ tin tưởng bọn họ nên cũng không có trả lương mà là quăng luôn cho bọn họ thẻ ngân hàng, để cho bọn họ tùy ý tiêu xài.

Còn về sau, Ngô Xuyên đã tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của vùng xám Hoa Đông, mà chúng đều dần được tẩy trắng thành sản nghiệp chính quy, dù lợi ích có giảm đi nhưng vì quy mô cũng khá lớn nên đương nhiên sẽ vẫn sinh ra không ít lợi nhuận, mà Lâm Hàn thì không cần đụng đến khoản tiền ấy.

Hiện tại anh chỉ vừa dùng đến Hạ Sương và Dương Khiết, đương nhiên vẫn cần phải đưa ra một khoản lương cho bọn họ.

Lâm Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, chỗ của Dương Khiết còn giữ 2,5 tỷ tệ đã rút vốn từ nhà họ Hạ của cô, tôi cũng lười phát lương cho hai người, phiền phức lắm, nên hai người lấy 2,5 tỷ kia mà tiêu đi nhé, còn nếu cần dùng tiền để vận hành công ty thì bảo với tôi là được”.

Hạ Sương nghe vậy kinh ngạc không thôi, 2,5 tỷ kia cho hai người bọn họ tiêu xài cá nhân ư? Lâm Hàn không nói rõ thời gian nhưng số tiền đó đủ cho hai người tiêu tới lúc nghỉ hưu luôn ấy chứ, tính ra tiền lương mỗi năm của hai người họ sẽ là 50 triệu tệ, còn cao hơn gấp 10 lần đám ban điều hành trẻ mà Hạ Sương vừa lôi kéo đến hôm nay…

“Cậu Lâm, chuyện này không hay lắm đâu? 2,5 tỷ tệ nhiều quá rồi”, Hạ Sương liên tục từ chối, cho dù Hạ Sương xuất thân từ thế gia, cũng từng đụng vào con số 2,5 tỷ, thế nhưng đó là tiền quỹ của công ty, còn bản thân cô ta vẫn chưa sở hữu số tiền cá nhân nhiều đến vậy bao giờ.

“2,4 tỷ cũng không nhiều đâu, miễn hai người làm việc cho tốt là được, đúng rồi, tôi đề nghị hai người mua hai căn hộ ở kế công ty đi, ở nhà của mình thì mới thoái mái được, mà cũng an toàn hơn, nếu không còn gì tôi cúp máy trước đây”.

Dứt lời, Lâm Hàn cũng kết thúc cuộc gọi với Hạ Sương luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK