Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 258

Bà ta cuối cùng cũng im miệng, bởi vì ngay từ đầu, Lâm Hàn hoàn toàn không dùng tiền tài và quyền lực để chèn ép mà chỉ nói lý với mình thôi.

Trái lại là bà ta, dùng tiền tài và quyền lực chèn ép Lâm Hàn.

Nhưng giờ, tiền tài và quyền lực của bà ta lại chẳng đáng một đồng trước mặt anh.

“Sắp xếp làm xạ trị đi”.

Lâm Hàn mở miệng, nãy giờ đã tốn quá nhiều thời gian rồi.

“Vâng! Cậu Lâm!”

Bác sĩ Chu lập tức bảo y tá dẫn Triệu Nhu đến phòng kế bên chuẩn bị.

Lâm Hàn và Tiểu Hàm thì tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Còn người phụ nữ kia, cũng chỉ đành ngoan ngoãn xếp hàng.

Khoảng một tiếng sau, Triệu Nhu được đẩy ra khỏi phòng xạ trị.

Sắc mặt cô ấy trắng bệch, hơi thở yếu ớt, mái tóc dài đã bị cắt đi, thay vào đó là từng lớp băng gạc.

“Cậu Lâm, xạ trị rất thành công, giờ bệnh nhân chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi. Phải làm bốn đợt trị liệu thì mới có thể tiêu diệt hết các tế bào ung thư”.

Bác sĩ Chu tháo khẩu trang xuống, kính cẩn nói với Lâm Hàn. Trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi, có thể thấy quá trình xạ trị đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần và sức lực của ông ta.

“Làm phiền bác sĩ Chu rồi”, Lâm Hàn nói.

“Không phiền! Không phiền!”

Ông ta vội vàng xua tay, lộ ra vẻ được cảm ơn mà lo sợ:

“Lúc nãy tôi có ăn nói vô lễ với cậu Lâm, cậu lại không so đo với tôi, họ Chu tôi rất lấy làm khâm phục!”

Bác sĩ Chu nói câu đó một cách vô cùng chân thành tha thiết.

“Cậu Lâm, thiết bị xạ trị kia…”, viện trưởng Trần bước tới, muốn nói lại thôi.

“Cứ đặt ở bệnh viện trước đi”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, hai người đều sáng mắt lên, mừng rỡ muốn chết, rối rít cảm ơn:

“Cám ơn cậu Lâm!”

“Cám ơn cậu Lâm!”

Bên trong phòng bệnh cao cấp, Triệu Nhu chậm rãi mở mắt ra, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là Lâm Hàn.

“Chị Nhu, giờ chị cảm thấy thế nào?”

Lâm Hàn nhẹ giọng hỏi.

“Cái cảm giác đau rát nơi cuống họng đã đỡ hơn rất nhiều rồi”.

Triệu Nhu nói, giọng cô ấy vẫn vô cùng suy yếu.

Nói thế nào thì xạ trị cũng gây tổn thương đến cơ thể người bệnh.

“Vậy là tốt rồi”.

Lâm Hàn thở phào một hơi: “Bác sĩ nói với tôi, quá trình xạ trị rất thuận lợi, phải làm khoảng bốn lần thì mới tiêu diệt hết được các tế bào ung thư. Nghỉ ngơi một thời gian là chị có thể khỏi hẳn và xuất viện”.

“Lâm Hàn, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi cũng không biết phải đền đáp cậu thế nào…”

Triệu Nhu nhìn Lâm Hàn, trong đôi mắt to lấp lánh nước mắt.

Nếu không phải có Lâm Hàn thì cô ấy cho rằng mình đã chết rồi.

Cho dù bệnh viện đa khoa cảnh sát vũ trang có mở thiết bị xạ trị thì cô ấy cũng không đủ khả năng kinh tế để chi trả.

“Đối với tôi thì nó chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

Lâm Hàn cười: “Đây là phòng bệnh chăm sóc tốt nhất, chị Nhu, giờ chị cần làm chính là yên tâm nghỉ ngơi cho tốt để điều trị cơ thể. Có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào”.

“Ừm”.

Triệu Nhu gật đầu, nói tiếp: “Mấy ngày tôi nằm viện, sinh hoạt hằng ngày của Tiểu Hàm…”

“Để tôi chăm sóc cho, tôi sẽ dẫn cô bé về nhà”, Lâm Hàn xoa cằm nói.

“Dẫn về nhà, có tiện không vậy?”

Triệu Nhu hơi do dự nói: “Cậu đã kết hôn, lại dẫn một đứa trẻ về nhà, lỡ vợ cậu tức giận hay gì đó”.

“Yên tâm đi, vợ tôi rất sáng suốt, chị không phải lo, Tiểu Hàm ở chỗ tôi sẽ được chăm sóc thật tốt”, Lâm Hàn nói đầy chắc chắn.

“Ừm”, Triệu Nhu yên tâm.

Nói chuyện thêm một lúc, Triệu Nhu bảo mệt rồi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK