Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238

“Bố, bố bị sao vậy?”

Dương Lệ nghe thấy tiếng động, đi ra từ trong nhà, cô sốt ruột hỏi.

“Không sao…”

Dương Cảnh Đào khoát tay, há miệng thở dốc.

Dương Lệ vừa thấy Lâm Hàn về, cũng đoán được chắc Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào lại cãi nhau rồi, vì vậy Dương Cảnh Đào mới tự nhiên lại ho khù khụ như vậy.

“Ông xã à…”

Dương Lệ cắn môi, hơi do dự mở miệng:

“Ông xã, bố em mới xuất viện, anh đừng chọc ông ấy giận nữa, em…em không muốn bố em xảy ra chuyện gì nữa…”

“Được rồi”.

Lâm Hàn gật đầu, toét miệng cười nói: “Bà xã, chỉ cần là yêu cầu của em, anh sẽ đồng ý tất, yên tâm đi, sau này anh sẽ không chọc ông ta tức lên nữa”.

“Vâng, vâng, cảm ơn ông xã!”

Nghe thế, Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm.

Hai người, một là người thân của cô, một là người cô yêu, nếu không chịu nhượng bộ, cô đứng giữa cũng không biết nên làm gì mới phải.

“À đúng rồi ông xã, Nhã Thiến vừa nhắn tin cho, kể anh đi làm shipper, có thật không vậy?”, bỗng nhiên Dương Lệ hỏi.

“À…cũng tính là vậy”.

Lâm Hàn nói, anh chỉ giúp cậu shipper giao một phần đồ ăn, cái này chắc cũng tính anh là người đi giao hàng rồi.

“Người giao hàng?”

Ánh mắt Dương Cảnh Đào chợt lóe, nhìn ra chiếc xe màu trắng đang đậu ngoài sân.

“Chậc chậc chậc, chẳng lẽ thật sự đi giao đồ ăn sao?”, Dương Cảnh Đào chậc lưỡi, nhìn về phía Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, không ngờ thằng vô dụng nhà cậu cũng có tiến bộ rồi, còn biết đi tìm việc làm nữa! Tuy rằng đi giao hàng có hơi cực khổ, truyền đến tai mấy người họ hàng cũng chẳng khác gì cậu đi làm cu-li. Nhưng dù sao cũng có công ăn việc làm, cậu biết nghĩ thế tôi cũng vui vẻ yên tâm phần nào”.

Lâm Hàn liếc xéo, lười phản ứng Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào lại tự biên tự diễn, nói tiếp:

“Tiền lương bây giờ của shipper cũng không thấp! Theo tôi thấy, nếu như chăm chỉ, một tháng có thể kiếm hơn 10 ngàn tệ đấy! Nhưng mà, Lâm Hàn này, dù sao thì cậu cũng còn trẻ nhưng sao não không có nếp nhăn vậy, tôi không ngờ vì làm shipper mà cậu lại đi mua chiếc xe van kia”.

Tầm nhìn ông ta lại rơi vào chiếc xe của Lâm Hàn.

“Chiếc xe van này cũng tầm 50 ngàn tệ! Cậu đừng nói vì để đi giao hàng mà cậu mua chiếc xe này nha?”, Dương Cảnh Đào cau mày nói:

“Người ta đi giao hàng đều chạy xe điện. Còn cậu? Lái xe hơi giao hàng, tiền cậu giao một đơn hàng cũng không đủ cậu đổ xăng nữa, trong một tháng mà cậu không lỗ tiền cũng hay lắm rồi đó!”

“Yên tâm đi, dù có lỗ vốn, cũng không phải tiền của ông, chẳng liên quan gì đến ông cả”, Lâm Hàn thờ ơ nói.

“Hử?”

Trong lòng Dương Cảnh Đào buồn bực, không ngờ Lâm Hàn sẽ nói thế, lái xe van đi giao hàng, đốt xăng kiểu này chắc chắn sẽ lỗ.

Tuy rằng, Lâm Hàn là một thằng vô dụng, nhưng đầu óc đâu đến ni đần độn đâu, có số tiền chút xíu này mà cũng không biết tính sao?

Sau đó, tròng mắt ông ta đảo một vòng, mới kịp phản ứng.

Chiếc xe van này không chạy bằng xăng mà chạy bằng gas!

“Chậc chậc chậc, không ngờ Lâm Hàn cậu cũng biết suy nghĩ lắm”.

Dương Cảnh Đào bất ngờ nhìn Lâm Hàn: “Nếu như xe van của cậu chạy bằng gas, 1km cũng mất 2 tệ rồi. Vậy giao một đơn hàng chắc cũng dư không ít tiền”.

Lâm Hàn im lặng nhìn chằm chằm Dương Cảnh Đào.

Không biết tưởng tượng của Dương Cảnh Đào còn bay xa bay cao đến tận đâu nữa.

Dương Cảnh Đào tiếp tục nói: “Xem như một đơn hàng cậu giao kiếm được 4 tệ, chi cho gas hết 1 tệ, một đơn cũng lời 3 tệ. Mỗi ngày 100 đơn thì kiếm được 300 tệ, một tháng cũng được hơn 9 ngàn tệ rồi!”

Nói đến đây, trong lòng Dương Cảnh Đào cũng hơi bất ngờ, nếu tính vậy, thằng vô dụng này mà siêng năng một chút, nói không chừng mỗi tháng cũng kiếm hơn 10 ngàn đấy!

Mức lương này còn cao hơn rất nhiều so với thành phần trí thức bình thường đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK