Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 889

Mặc dù bọn họ đông hơn, nhưng bốn năm tay đấm bình thường cũng không địch lại một cao thủ bên Uông Nghĩa thì sao mà đánh đấm gì nữa?

Những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến lập tức như hổ xông vào bầy dê, đập tan mặt trận quân liên minh, rồi xông thẳng về phía cửa động.

Thấy người của hai bên đang đánh nhau ở cửa động, Uông Nghĩa vội vàng ra lệnh: “Mau, mau đến hỗ trợ, tuyệt đối không thể để cậu Lâm bị thương!”

Tức thì, những cao thủ dưới trướng Uông Nghĩa tựa như phát điên xông về phía cửa động.

Bên quân liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng mặt bằng chung lại yếu hơn đám Uông Nghĩa, lại không ngờ bọn họ có thể giải quyết những tay đấm bình thường kia nhanh như vậy, rồi xông thẳng tới đây, nên đã trở tay không kịp.

Hơn nữa, những cao thủ nhà họ Tiêu bên trong động lại giống như phát điên xông ra ngoài, làm quân liên minh nhất thời không chống trả nổi.

Nếu dựa theo thực lực chân chính của hai phe, có lẽ vốn là có thể đánh ngang tay, nhưng bởi vì trước sau đều có địch nên bọn họ đã trở nên rối loạn. Cộng thêm với việc bây giờ những tay đấm bình thường đã chẳng còn tác dụng gì nữa, trái lại còn ảnh hưởng đến cao thủ quân liên minh, nên tình thế lập tức nghiêng về một phía. Gần như là những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến cùng cao thủ bên nhà họ Tiêu đồng loạt tàn sát cao thủ bên liên minh.

Uông Nghĩa nhìn thấy Lâm Hàn bèn vội vàng giải quyết mấy cao thủ bên liên minh đang chặn đường, vụt qua đám người hỗn loạn chạy tới bên cạnh anh.

“Cậu Lâm, cậu không sao chứ? Ngại quá, chúng tôi đã đến chậm”, Uông Nghĩa lo lắng nói, khi anh ta bắt đầu xuất phát từ thành phố Phụng Thiên, Trương Thiên Sơn đã từng dặn, bất kể kế hoạch lần này của Lâm Hàn có thành công hay không thì bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được Lâm Hàn. Đây là lệnh mà Uông Nghĩa phải chấp hành.

“Tôi có thể bị gì chứ?”, Lâm Hàn cười lắc đầu nói: “Mau giải quyết hết đám quân liên minh kia đi!”

“Vâng!”

Xác định Lâm Hàn quả thật không sao, Uông Nghĩa mới yên tâm, rồi vội vàng xông vào đối phó quân liên minh.

Nói là chiến đấu chứ thực chất lại là một bên đang tàn sát bên còn lại.

Tuy phe liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, tổng thể thực lực rất mạnh, nhưng trước sau đều có địch nên đã bị rối loạn thế trận. Lúc này, cả đám đều muốn chạy trốn, chẳng tâm trí đâu mà chiến đấu.

Tiếng hét thảm thiết không ngừng vọng lại, những tay đấm bình thường trong quân liên minh giống như là vật hy sinh chẳng có cơ hội chống trả, lần lượt ngã xuống.

Cho dù là cao thủ, tuy là mạnh đấy, nhưng dưới sự tấn công của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và bên phía nhà họ Tiêu cũng không thể chống chọi nổi, từng người từng người một đều bị hạ gục.

Lúc này, mặc dù Tiêu Hoa Bân đã bị thương rất nặng, cả người đầy máu, nhưng vẫn cứ xông lên giúp mọi người chém giết quân liên minh.

Những cao thủ nhà họ Tiêu muốn ngăn ông ta lại, nhưng hiển nhiên là không ngăn được con người cứng đầu như Tiêu Hoa Bân, chỉ đành cử ra mấy người đối phó với cao thủ liên minh xung quanh ông ta. Nếu Tiêu Hoa Bân không chịu nổi, bọn họ sẽ vội vàng xông đến giúp đỡ, để đảm bảo ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.

Nhìn đám người quân liên minh lần lượt ngã xuống, Tiêu Hoa Bân không khỏi rơm rớm nước mắt, trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Vốn dĩ, cứ nghĩ rằng nhà họ Tiêu đã không còn cơ hội trở mình được nữa, Tiêu Hoa Bân ông ta sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, nhưng giờ lại xoay chuyển được thế cục, chuyển bại thành thắng.

Tuy lần này, trong quá trình đối phó với quân liên minh, nhà họ Tiêu cũng tổn thất rất lớn, nhưng trái lại, bên đối phương còn tổn thất lớn hơn mình.

Đợi chuyện này qua đi, nhà họ Tiêu sẽ bước vào thời kỳ phát triển, chiếm được càng nhiều miếng bánh ngọt trong giới quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, rồi có thể khiến nhà họ Tiêu khôi phục lại như trước một cách dễ dàng, hay thậm chí là vượt xa quá khứ.

Đây vốn là một cuộc khủng hoảng của nhà họ Tiêu, giờ lại biến thành một cơ hội.

Mà tất cả đều nhờ có Lâm Hàn.

Một lát sau, dưới sự bao vây và càn quét của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và cao thủ nhà họ Tiêu, toàn bộ quân liên minh đã bị giải quyết sạch sẽ.

“Cậu Lâm, đã càn quét sạch rồi, không có bất cứ tên nào trong quân liên minh chạy ra được khỏi hầm mỏ số 1”, Uông Nghĩa báo cáo.

Lâm Hàn gật đầu, nói với Uông Nghĩa và những cao thủ nhà họ Tiêu: “Chúng ta đã giải quyết xong hầm mỏ số 1, nhưng những căn hầm khác vẫn chưa giải quyết xong. Giờ, để lại một vài người đưa người bị thương đi bệnh viện, còn những ai không bị thương hay chỉ xây xát nhẹ hãy theo tôi đi chi viện cho những nơi khác”.

Sau khi Uông Nghĩa dẫn những cao thủ kia tới, trong quá trình bọn họ và cao thủ nhà họ Tiêu đối phó với quân liên minh thì đa số chỉ bị thương nhẹ, rất ít người bị thương nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK