Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 257

“Không phải tôi muốn làm xạ trị”, bấy giờ, Lâm Hàn mới nhàn nhạt mở miệng.

Sắc mặt Trương Xuân thay đổi hẳn, vội cười xòa:

“Thưa cậu, người làm cấp dưới như tôi nói sai rồi, tôi còn tưởng rằng là cậu…”

Trương Xuân đang nói thì thấy Triệu Nhu bên cạnh mặt mày tái nhợt, hít thở khó khăn, 100% là người phụ nữ này làm xạ trị.

“Cậu Lâm!”

Con ngươi viện trưởng Trần đứng cạnh đảo một vòng, lập tức cung kính nói:

“Tôi có mắt không tròng nên ban nãy đã nói ra những lời xấc xược với cậu! Mong cậu rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này!”

Viện trưởng Trần không ngu, Trương Xuân bày ra thái độ như thế, ông ta liền hiểu được chàng trai này có lai lịch không tầm thường.

Hơn nữa, lúc nãy Trương Xuân tự xưng “cấp dưới”, vậy chàng trai này rất có khả năng là lãnh đạo cấp cao nhà họ Hàn, nói không chừng còn là bạn trai của cô Hàn.

Trước mắt, hành động sáng suốt nhất chính là lập tức nhận sai.

Việc này liên quan đến bệnh viện bọn họ có được dùng thiết bị xạ trị hay không, cho nên phải hành động một cách cẩn thận.

Ánh mắt bác sĩ Chu cũng lóe lên, học theo, cung kính nói với Lâm Hàn:

“Cậu Lâm, ban nãy tôi có vô lễ với cậu, hy vọng cậu thông cảm, đừng so đo với tôi”.

“Ha ha, giờ mới xin lỗi, có phải là muộn quá không? Lúc nãy sao không làm đi?”, Trương Xuân lạnh lùng cười, trừng hai người.

“Hai người vô lễ với cậu Lâm như thế, nó đã tạo thành lỗi lầm lớn rồi, xin lỗi cũng vô dụng thôi. Đám thiết bị xạ trị kia, nhất định phải thu hồi!”

Viện trưởng Trần và bác sĩ Chu nghe vậy đều tái mặt, chỉ có thể nhìn sang Lâm Hàn với ánh mắt cầu xin.

“Bây giờ, tôi có thể xếp đầu tiên chưa?”

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, nhìn về phía bác sĩ Chu.

Hai mắt bác sĩ Chu sáng lên, kích động nói:

“Được chứ, đương nhiên là được rồi! Cậu Lâm, vị trí đầu tiên vốn chính là của cậu!”

“Cậu Lâm…”

Trương Xuân nhìn Lâm Hàn nói: “Hai tên này mắt mù, vô lễ hết sức với cậu! Theo tôi là cứ thu hồi lại thiết bị đi, hoàn toàn không cần phải làm ở đây! Tại sao cậu còn…”

“Tôi tự có tính toán của mình”.

Lâm Hàn giơ tay lên, lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Trương Xuân đổi tới đổi lui, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Sở dĩ làm xạ trị ở đây là vì Lâm Hàn tự có tính toán của riêng mình.

Tuy bác sĩ Chu có hơi làm ra vẻ, nhưng suy cho cùng vẫn là chủ nhiệm khoa, trình độ đặt ở đó. Để ông ta điều trị cho Triệu Nhu thì Lâm Hàn cũng yên tâm chút.

Vả lại, nếu đi bệnh viện khác, bệnh tình của Triệu Nhu có thể sẽ xảy ra biến cố khác.

“Viện trưởng Trần, bác sĩ Chu, vị trí đầu tiên này, không thể nhường được…”

Người phụ nữ bên cạnh lập tức nói: “Bố tôi bệnh nặng, cũng đang chờ xạ trị đó!”

“Bà là cái thá gì?”, bác sĩ Chu trừng bà ta: “Không hiểu đến trước đến sau hả? Ngoan ngoãn nộp tiền xếp hàng đi, không muốn thì đến bệnh viện khác làm!”

Người phụ nữ nghe vậy im re.

Lâm Hàn nhìn bà ta, chế nhạo:

“Cái xã hội này, có tiền có thế mới được ưu đãi, bà, vừa xấu vừa nghèo lại chẳng có chức có quyền, lấy tư cách gì tranh vị trí đầu tiên với tôi?”

“Nhóc con, cậu…”

Người phụ nữ trợn trừng mắt, giận run người, bà ta vừa mới nói câu đó với Lâm Hàn.

Có điều giờ lại bị Lâm Hàn trả hết lại.

Bà ta muốn cãi lại, nhưng chợt phát hiện, đã chẳng còn tác dụng gì nữa.

Bởi vì giờ, viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều đứng về phía Lâm Hàn.

“Hừ, có tiền có quyền thì giỏi lắm hả? Có thể tha hồ bắt nạt người khác ư?”, người phụ nữ hừ lạnh nói.

“Bắt nạt người khác?”

Sự chế giễu trong mắt Lâm Hàn càng thêm rõ nét: “Người khác đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với người ta thế ấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK