Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 775

Vài phút sau, rốt cuộc Dương Duyệt đã nắm rõ tình hình, nói gì thì nói Dương Lệ cũng đã đạt được thành tựu xuất sắc tại Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương lần này, sau ắt hẳn sẽ được thăng chức như diều gặp gió!

“Dương Duyệt, cô đang làm gì đó? Mấy dự án gần đây bề bộn công việc mà cô còn dám nghịch điện thoại sao?”, một ông chú trung niên đầu hói nói.

Dương Duyệt ngẩng đầu lên thì thấy quản lý của cô ta đến, trước đây thì ắt hẳn Dương Duyệt sẽ bị hù cho khiếp vía, vội nói xin lỗi rồi cắm đầu làm việc. Nhưng bây giờ, tâm trí Dương Duyệt đều nằm ở Dương Lệ, cô ta nào còn để ý mấy chuyện này nữa, ôm chặt đùi Dương Lệ mới là chuyện cấp bách cần phải làm!

“Thưa quản lý, tôi có việc đột xuất nên muốn xin nghỉ”.

Dương Duyệt vừa nói hết câu, còn chưa nghe được câu trả lời của quản lý thì đã vọt ra khỏi công ty, để lại quản lý và mấy đồng nghiệp sau lưng đang ngớ người.

Rất nhanh, Dương Duyệt đã ngồi vào xe Triệu Tứ Hải, cùng nhau chạy tới sân bay Đông Hải.

“Ông xã, sao Tiểu Lệ lại giỏi như thế được? Em chỉ vừa lướt sơ qua mà toàn thấy những bài báo khen ngợi Tiểu Lệ”.

Dương Duyệt nghi hoặc hỏi.

Triệu Tứ Hải đang cầm lái nhất thời nhớ lại hôm tiễn Lâm Hàn và Dương Lệ ở sân bay, anh ta bắt gặp được dáng vẻ cực kỳ khách sáo của sếp Phùng với Lâm Hàn.

Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, không dám chắc chắn lắm, nhưng sau chuyện này, Triệu Tứ Hải cảm thấy bản thân không thể nào nhìn lầm được.

Nếu chuyện này là thật, vậy thì bối cảnh của Lâm Hàn đáng làm người khác phải suy ngẫm lắm, thân phận địa vị của Phùng Thạch đã rõ ra đó rồi, nhưng ông ta lại còn kính trọng Lâm Hàn như thế, tất nhiên Lâm Hàn phải có lai lịch gì đó ghê gớm hơn nhiều.

Cũng vì lẽ đó, sau khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, công việc đều luôn suôn sẻ, lần này còn được trực tiếp trở thành người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương, tất cả đều nói lên hết thảy rồi.

Có điều, Triệu Tứ Hải vẫn chưa chắc chắn lắm, trước mắt cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.

“Ông xã, em hỏi anh đấy, sao không trả lời em?”, Dương Duyệt lại hỏi.

“Hở?”, Triệu Tứ Hải hoàn hồn, nói: “Anh cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng trước mắt thì cứ chạy đến xem đã, Dương Lệ ắt hẳn sẽ nhanh chóng phất lên như diều gặp gió, đến khi đó, muốn được chú ý thêm chút thì chúng ta phải kéo gần quan hệ!”

“Cái này em biết rồi”, Dương Duyệt gật đầu, nói: “Dương Lệ là em gái em, sao không giúp em được? Yên tâm đi!”

Máy bay của đoàn người Lâm Hàn vừa đáp ở sân bay Đông Hải thì lập tức nhận được cuộc gọi từ Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.

“Chị cả, anh rể, sao hai người lại đến đây? Hôm nay không đi làm sao?”, Dương Lệ khó hiểu hỏi.

Dương Duyệt vội vàng bước lên, đỡ lấy túi xách của Dương Lệ rồi đưa cho Triệu Tứ Hải, sau đó thì thân thiết khoác tay Dương Lệ, nói: “Còn không phải vì để đón em gái vất vả đi công tác của chị về sao? Người làm chị cả như chị thì sao có thể không đến chào mừng em về được!”

Triệu Tứ Hải đứng cạnh cũng hớn hở khen ngợi: “Tiểu Lệ à, anh có xem video Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương rồi, thấy em giỏi quá đi mất, một mình em đại diện phát biểu ở trong hội nghị thật đáng để anh phải học tập theo. Chắc chắn một ngày không xa, Tiểu Lệ em sẽ được thăng chức vùn vụt thôi!”

Dương Cảnh Đào nghe vậy, lại có chút nghi hoặc. Cả ngày hôm qua, lúc Dương Lệ đang bận rộn với Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương, Dương Cảnh Đào vẫn đang dạo chơi Cảng Đảo, mở mang kiến thức về phong tục tập quán nơi đây, vốn dĩ chẳng hay biết gì về những sự kiện xảy ra ở Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương.

Khi nghe tới lời của Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào khó hiểu hỏi: “Trong hội nghị đã xảy ra chuyện gì? Tứ Hải, con kể cho bố nghe đi!”

Triệu Tứ Hải vội gật đầu, lấy điện thoại di động ra lướt tới bài báo, ân cần đưa cho Dương Cảnh Đào xem.

Mặc dù, Dương Lệ đi chuyến này cốt yếu là vì mưu cầu sự nghiệp phất lên, nhưng Triệu Tứ Hải biết rõ Dương Lệ là một người con hiếu thảo, tin rằng chỉ cần giữ quan hệ tốt với người bố vợ này, đến khi cần, Dương Lệ muốn từ chối thì cũng khó, con đường công danh sau này của Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!

Dương Cảnh Đào xem qua một lượt, nhất thời vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn ngập niềm tự hào.

Vốn dĩ, ông ta nghĩ rằng Dương Lệ có thể góp mặt trong loại hội nghị tầm cỡ này đã là giỏi lắm rồi, nhưng nào ngờ, Dương Lệ lại còn tham dự với tư cách là người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương. Hơn nữa, với những biểu hiện vượt trội như thế, đã giành được không ít lời khen ngợi có cánh.

Phải một lúc sau, Dương Cảnh Đào mới hoàn hồn lại, nói: “Đúng là con gái của Dương Cảnh Đào tôi, giỏi giang quá đi mất, sau này con đường sự nghiệp của con chắc chắn rất xán lạn!”

“Đúng thế!”, Triệu Tứ Hải cũng nhanh chóng hùa theo: “Bố, bố cũng thấy đó, ban đầu đoàn đại biểu chính và các thành viên vòng ngoài còn xem thường Tiểu Lệ lắm, nhưng sau đó thì sao? Từng tràng pháo tay vang lên, mỗi người bọn họ liền thảo luận sôi nổi, còn không phải nhờ vào biểu hiện xuất sắc của Tiểu Lệ sao? Ai dám xem thường Tiểu Lệ nữa chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK