Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 437

“Tôi đoán có người muốn tạo phản rồi! Chú em Lâm Hàn, nơi này không thể ở lâu được, chúng ta phải nhân cơ hội thoát thân thôi!”

Nhìn thấy mấy gã bịt mặt đen cầm súng, sắc mặt Trần Nam vô cùng khó coi.

Trên võ đài.

Nhìn thấy 5 nguyên lão chết đột ngột nằm trên đất, lại nhìn thấy mấy gã bịt mặt đen trên lan can, vẻ mặt Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều đồng thời thay đổi.

Gương mặt Trần Vô Cực tĩnh lặng như nước, rét lạnh nhìn Giang Sấm.

“Không sai!”

“Giang Sấm, ông muốn tạo phản, dám giết cả 5 nguyên lão!”

“Đúng đấy, đúng là tội ác tày trời!”

Người dưới võ đài lập tức lên tiếng, bàn luận náo nhiệt, biểu cảm tức giận.

“Ồn ào!”

Đoàng!

Một phát súng!

Bản thân anh ta cũng không ngờ sẽ chết đột ngột thế này.

“A!”

Sắc mặt Trần Nam ngày càng u ám.

Khán giả dưới đài đều im bặt, không dám mở miệng nữa.

Giang Sấm nhếch miệng cười, vô cùng tàn nhẫn quét qua đám người bên dưới.

“Từ giờ phút này, đám người dưới kia, tôi chưa cho các người mở miệng, các người chỉ cần dám nói 1 chữ, đều sẽ chết!”

Bọn họ đương nhiên không hoài nghi lời Giang Sấm nói, dù sao đối với ông ta giết người cũng chỉ như ăn cơm uống nước.

Quan trọng hơn là mấy gã bịt mặt đen bao vây lan can tầng 3 kia, rõ ràng là người của Giang Sấm.

“Trần Vô Cực, tôi thật không hiểu nổi tôi có điểm nào không bằng thằng nhãi Ngô Xuyên? Vậy mà ông lại nhường chức cho nó!”

Lúc này, Giang Sấm quay sang nhìn Trần Vô Cực, hốc mắt đỏ ngầu, hai mắt cháy lên ngọn lửa giận dữ cùng đố kị.

Trần Vô Cực không trả lời câu hỏi của Giang Sấm mà than nhẹ:

“5 nguyên lão kia đều là những anh em vào sinh ra tử với tôi và ông, mấy người chúng ta từ cõi chết đứng lên, trải qua biết bao khó khăn thử thách. Vậy mà ông lại thẳng tay giết chết bọn họ, lương tâm ông không cắn rứt sao?”

Giang Sấm lạnh nhạt chất vấn: “5 tên khốn kia mù hết rồi, ngang nhiên đồng ý cho Ngô Xuyên kế nhiệm, không giết, giữ lại làm gì?”

“Tôi rất đau lòng”.

“Đau lòng? Haha, tất cả chuyện này không phải đều do ông nhường chức cho Ngô Xuyên gây ra sao?”

“Xét về kinh nghiệm, Trần Vô Cực, mười mấy tuổi tôi đã bán mạng cùng ông lăn lộn giang hồ, tôi đi theo ông mấy chục năm! Lúc đó thằng ranh Ngô Xuyên kia còn chưa sinh ra!”

“Xét về năng lực, Trần Vô Cực, bản thân ông không rõ sao? Sòng bạc, karaoke, hộp đêm,.. sản nghiệp trong tay ông có thể phát triển rực rỡ như vậy, là do ai tạo ra? Giang Sấm tôi ít nhất cũng có 3 phần công lao!”

“Xét về tình cảm, Trần Vô Cực, tôi xem ông là anh em vào sinh ra tử, 6 năm trước lúc ông suýt bị kẻ khác giết chết, chẳng phải là tôi quên mình cứu ông một mạng sao? Không có tôi, Trần Vô Cực ông có thể sống đến ngày hôm nay không?”

Giang Sấm chĩa súng về phía Trần Vô Cực, ngón tay đặt trên cò, hai mắt đỏ rực.

“Giang Sấm, kinh nghiệm, năng lực, tình cảm ông quả thực đều trội hơn Ngô Xuyên”, Trần Vô Cực thở dài:

“Nhưng mà, có một điều ông không có”

Giang Sấm hỏi lại.

“Lòng nhân từ và khoan dung”, Trần Vô Cực hờ hững đáp.

“Trần Vô Cực, ông điên rồi? Lăn lộn trong vùng xám này, đừng nói đến tôi, bản thân ông cũng không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, giết bao nhiêu mạng người, lúc ông giết người cũng không thèm chớp mắt, còn ở đây nói nhân từ, độ lượng với tôi?”

“Nếu nhắc tới nhân từ, độ lượng vậy thì ông đừng nhúng tay vào vùng xám nữa!”

Trần Vô Cực lắc đầu: “Đối với kẻ thù, độc ác, quyết đoán là tố chất cần có. Nhưng đối với người của mình thì phải nhân từ, độ lượng”.

Tầm mắt ông ta nhìn thi thể của 5 nguyên lão, vẻ mặt hiện lên sự phức tạp:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK