Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 867

Tiêu Hoa Bân nói xong nhưng Lâm Hàn lại làm như mình chưa nghe thấy gì, không hề phản ứng lại.

Tiêu Hoa Bân thấy vậy, vội vã tự vả mình mấy cái, vừa tát vừa nói: “Lâm Hàn, tôi xin lỗi cậu, xin cậu đừng chấp nhặt với tôi, làm ơn giúp đỡ nhà họ Tiêu!”

Mối nguy lần này của nhà họ Tiêu lớn như vậy vốn là do Tiêu Hoa Bân sơ suất gây nên. Trước đây Tiêu Nhã cũng đã từng nhắc nhở, nếu như Tiêu Hoa Bân lúc ấy nghe lời Tiêu Nhã, căn bản sẽ không xuất hiện cục diện như hiện tại.

Vậy nên trong lòng Tiêu Hoa Bân vẫn luôn rất áy náy, nếu như lần này nhà họ Tiêu bị xoá sổ, ông ta sẽ là tội đồ của nhà họ Tiêu, không cách nào dám đối diện với liệt tổ liệt tông.

Hiện tại cuối cùng cũng tìm ra được cơ hội giúp nhà họ Tiêu vượt qua mối nguy này, không phải tiêu vong, Tiêu Hoa Bân ngay lập tức hoàn toàn buông bỏ sĩ diện.

“Lâm Hàn, lúc trước là tôi sai, cậu muốn thế nào cũng được, bảo tôi chết cũng được, nhưng xin cậu, kể cả, kể cả là vì nể mặt Tiêu Nhã, xin cậu hãy giúp nhà họ Tiêu được không?”, Thấy Lâm Hàn vẫn không có phản ứng gì, Tiêu Hoa Bân lại tiếp tục nói.

Lâm Hàn day day lỗ tai, nhìn Ngô Xuyên ở bên cạnh nói: “Ồn quá, tôi muốn yên tĩnh chút”.

Ngô Xuyên ngay lập tức hiểu ý, đứng dậy trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Hoa Bân, một tay nhấc cả người Tiêu Hoa Bân lên.

Tuy rằng sức của Tiêu Hoa Bân không yếu, đáng lý là trên cơ Ngô Xuyên, nhưng lúc này căn bản không dám phản kháng. Tiêu Hoa Bân không hề để ý tính mạng của mình, hiện tại chỉ bận tâm đến sự tồn vong của nhà họ Tiêu, bận tâm xem nhà họ Tiêu có thể vượt qua được mối nguy lần này hay không. Ông ta thật sự không muốn trở thành tội nhân của nhà họ Tiêu.

Ngô Xuyên nhấc Tiêu Hoa Bân ra khỏi nhà chính, ném ra ngoài sân, lạnh lùng bảo: “Ở đây đợi đi. Đừng bước vào làm phiền cậu Lâm”.

Nói xong, Ngô Xuyên liền ngoảnh mặt đi, về lại phòng khách nhà chính nhà họ Tiêu.

Cao thủ nhà họ Tiêu tận mắt chứng kiến Tiêu Hoa Bân cứ vậy bị nhấc ra ngoài, nhất thời kích động không thôi.

“Ông hai, mấy người này thực sự quá quá đáng, sao có thể đối xử với ông như vậy?”

“Không phải vì thực lực mạnh người còn đông sao? Chúng ta liều cái mạng này cũng nhất định bảo vệ nhà họ Tiêu, không thể để đám người này ngang ngược như vậy!”

“Thật sự quá đáng, lại dám đối xử với ông hai như vậy!”

Những cao thủ này của nhà họ Tiêu gần như đều do một tay Tiêu Hoa Bân bồi dưỡng nên cực kỳ tôn trọng Tiêu Hoa Bân, lúc này thấy Tiêu Hoa Bận bị đối xử như vậy, người nào cũng vô cùng căm giận, nhao nhao nhịn đau, muốn giãy giụa, phản kháng lại.

Song những cao thủ mà Lâm Hàn mang đến cũng không phải để trưng, không dùng đến bao nhiêu bản lĩnh đã đánh mấy tên cao thủ nhà họ Tiêu một trận nữa, đè chặt dưới đất.

“Ngoan ngoãn một chút cho tôi. Bằng không sẽ đánh mấy người thành tàn phế hết!”, một người của Tôn Hàn Các lạnh giọng nói.

Tiêu Hoa Bân thấy vậy cũng vội vàng nói với mấy cao thủ nhà họ Tiêu: “Hết thằng này đến thằng kia muốn làm gì? Đều ngoan ngoãn chút cho tôi, bọn họ muốn làm gì thì làm đó”.

Mấy tên cao thủ nhà họ Tiêu vẫn muốn chống cự, nghe thấy Tiêu Hoa Bân nói vậy liền dừng lại, có chút không dám tin.

Trong lòng bọn họ, từ trước đến giờ Tiêu Hoa Bân luôn là hình tượng cực kỳ uy nghiêm, sao lúc này lại có thể cam tâm cúi đầu trước đối thủ lớn mạnh? Trong thoáng chốc, những cao thủ nhà họ Tiêu này cảm giác như tín ngưỡng của bản thân đổ sụp.

Mà Tiêu Hoa Bân lại nhìn về hướng phòng khách của nhà chính, trong lòng thầm cầu khẩn Lâm Hàn đồng ý ra tay giúp đỡ.

“Có lẽ sẽ giúp, quan hệ của cậu ta với Tiêu Nhã không tệ, nhất định sẽ nể mặt Tiêu Nhã giúp đỡ, nếu không muốn giúp, chắc chắn cũng đá Tiêu Nhã ra rồi, nhất định có cơ hội, nhà họ Tiêu nhất định có thể vượt qua mối nguy này”, Tiêu Hoa Bân thầm nói, tâm trạng gần như sắp phát điên.

Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà chính nhà họ Tiêu.

Tiêu Nhã nhìn sắc mặt Lâm Hàn có hơi kỳ lạ, cô ở trong thương trường đã lâu, tự nhiên có thể nhìn ra được Lâm Hàn đương nhiên muốn giúp nhà họ Tiêu, chỉ là muốn bàn một vài điều kiện.

“Anh rốt cuộc muốn điều kiện gì?”

Tiêu Nhã nói, vẻ mặt có chút phức tạp. Cô thực sự không muốn trở mặt với Lâm Hàn, nhưng cô cũng không thể không suy nghĩ cho nhà họ Tiêu, dù sao cô cũng là người thừa kế chức chủ nhân nhà họ Tiêu, là chủ nhân tương lai của nhà họ Tiêu, cần phải chịu trách nhiệm với toàn bộ nhà họ Tiêu.

Lâm Hàn nhìn Tiêu Nhã, sắc mặt dần trở lại bình thường. Bộ dáng vừa nãy thực ra cũng chỉ là muốn giúp Tiêu Nhã giành lại quyền phát ngôn ở nhà họ Tiêu mà thôi, bởi vì Lâm Hàn hiểu rõ, thân là người thừa kế nhưng ở gia tộc lại không có tiếng nói là cảm giác bất lực đến thế nào.

“Tôi có một điều kiện, thù lao 100 tỷ”, Lâm Hàn nhìn Tiêu Nhã, bình thản nói.

Nghe vậy, Tiêu Nhã ngớ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK