Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 630

Một gã, tay phải lia một cái về bên hông.

Xoẹt!

Rút ra một con dao găm sắc lạnh, đâm thẳng vào bụng của một người trong Tôn Hàn Các!

Mí mắt người của Tôn Hàn Các giật giật, phản ứng nhanh nhạy, lập tức tránh ra.

Nhưng vẫn hơi chậm.

Roẹt!

Con dao găm cứa rách quần áo bên trái của người Tôn Hàn Các, lạnh lẽo, cảm giác thấu xương đột nhiên ập tới, máu tươi chảy ra ùng ục từ thắt lưng!

 

Người của Tôn Hàn Các loạng choạng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.

Mà ba vệ sĩ còn lại cũng đều rút dao găm từ eo ra, tung đợt tấn công mới.

Chúng có vũ khí trong tay nên ba thành viên còn lại của Tôn Hàn Các hoàn toàn không phải đối thủ. Họ chỉ có thể né, tránh các đòn tấn công, thậm chí còn không có cơ hội đánh trả.

“Hừ! Dù võ công có giỏi hơn nữa cũng phải sợ dao thôi, thân thủ giỏi thì thế nào? Vệ sĩ của ông đây lúc nào cũng mang theo dao!”

 

Nhìn thấy tình hình này, Triệu Cương cười đắc thắng.

“Rút lui đi”.

Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

Ba người Tôn Hàn Các nhận lệnh lập tức lui về phía sau Lâm Hàn, vẻ mặt đầy áy náy:

“Anh Hàn, xin lỗi anh!”

“Khiến anh phải mất mặt rồi”.

“Chúng em không phải đối thủ của họ”.

“Không sao”, Lâm Hàn xua tay tỏ vẻ không hề quan tâm: “Trên xe có băng gạc, ai bị thương đi băng bó trước đi”.

“Vâng!”

“Thân thủ ba người các cậu khá tốt đấy, buộc các vệ sĩ của tôi phải dùng đến dao”, Triệu Cương nhìn lướt qua ba người Tôn Hàn Các rồi cười nói:

“Triệu Cương tôi thích người tài, nếu ba người các cậu về làm cho tôi, trở thành vệ sĩ của tôi thì tôi có thể trả cho các cậu mức lương 500 ngàn tệ một năm”.

Ba người Tôn Hàn Các phớt lờ ông ta, đi về phía xe.

Vẻ mặt Triệu Cương có chút lúng túng.

“Thằng nhãi, bây giờ vệ sĩ của mày đều đã bị thương, chỗ dựa lớn nhất của mày cũng không còn, tao xem mày còn có thể đắc ý như hôm qua nữa không!”

Trần Tiếu nhìn chằm chằm Lâm Hàn, nở nụ cười mỉa mai.

Sắc mặt Nhan Thành khó coi, nếu vệ sĩ Lâm Hàn không bị thương thì cậu còn có lòng tin, có thể tranh luận với Triệu Cương và Trần Tiếu.

Nhưng bây giờ, các vệ sĩ của Lâm Hàn đều đã bị thương, chút tự tin của cậu không còn nữa, cảm giác như đại hoạ sắp ập đến.

“Chỗ dựa lớn nhất?”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, cũng nở nụ cười mỉa mai nhìn Trần Tiếu:

“Sao anh biết vệ sĩ là chỗ dựa lớn nhất của tôi?”

“Hừ, đã lúc này rồi còn giả vờ!”

Trần Tiếu hừ lạnh: “Nếu không có vệ sĩ thì hôm qua mày đã bị ông đấy đánh gãy chân!”

“Xin lỗi, chỗ dựa lớn nhất của tôi vẫn luôn là chính tôi”.

Lâm Hàn hờ hững nói, anh nói xong lập tức như một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt vệ sĩ Triệu Cương.

Vẻ mặt vệ sĩ thay đổi, không ngờ thanh niên hơi gầy này tốc độ lại nhanh như vậy.

Hắn cũng được coi là được đào tạo chuyên nghiệp, lập tức phản ứng lại, giơ nắm đấm lên đánh về phía Lâm Hàn.

Nhưng tốc độ của Lâm Hàn còn nhanh hơn hắn!

Lâm Hàn nâng đầu gối phải lên, bụp!

Đầu gối anh thúc mạnh vào bụng vệ sĩ.

Vệ sĩ đang giơ nắm đấm lên đột ngột dừng lại, mặt hắn tái đi, cảm nhận được một lực mạnh mẽ đang tràn vào.

Bụng dưới đau dữ dội, ruột như đứt ra, toàn thân run rẩy, hô hấp cũng ngưng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK