Một âm thanh thảm thiết từ phòng khách vọng lại.
Ngô Xuyên nhìn sang, mười mấy tên cao to chẳng có chút sức chống trả, nằm trên mặt đất rên rỉ.
“Đỉnh quá… Đỉnh quá đi mất!”
Ngô Xuyên trợn tròn mắt kinh ngạc, cho dù đã vô số lần nhìn thấy Lâm Hàn đánh đấm, nhưng mỗi một lần đều làm Ngô Xuyên chấn động.
Lâm Hàn này, vẻ bề ngoài chỉ như một thanh niên trẻ tuổi, cơ thể ốm yếu chẳng khác nào mấy tên mọt sách, làm người khác tưởng rằng anh là loại người tay trói gà không chặt.
Nhưng ai mà tưởng tượng được, cơ thể nhỏ nhắn này lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy?
Thật ra đây hoàn toàn là một con thú đội lốt người!
“Thằng nhóc này, còn là người sao?”
Từ Trí dụi mắt, trong lòng kinh hãi, há hốc mồm.
Anh ta nghĩ rằng trong hai người bọn họ, Ngô Xuyên mới là người đáng sợ nhất và có thể là vệ sĩ của Lâm Hàn.
Suy cho cùng thì lúc vừa vào phòng, anh ta mời hai người bọn họ ngồi, chỉ có Lâm Hàn ngồi còn Ngô Xuyên vẫn đứng sau lưng như cũ, nhìn ngó xung quanh, chính là dáng vẻ của một vệ sĩ.
Nhưng mà chàng trai này, làm gì cần Ngô Xuyên bảo vệ cơ chứ!
Thằng cha này, thật là thú tính mà.
Ầm, ầm, ầm!
Lại phát ra 3 tiếng động.
Chưa đầy 2 phút, toàn bộ mười mấy tên đàn ông vạm vỡ đều bị đánh ngã trên đất.
Lâm Hàn bước tới một bước, xuất hiện trước mặt Từ Dũng.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
Con ngươi của Từ Dũng co lại, bị doạ lùi lại phía sau, trên trán toát mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Bản lĩnh của tên này quá khủng khiếp.
Lâm Hàn không nói lời nào, giơ bàn tay trái sạch sẽ đặt sau gáy của Từ Dũng, bóp chặt, sau đó nhấc cả người Từ Dũng lên như tóm một con gà.
Lâm Hàn lại đá một cái!
Ầm!
Cả người Từ Dũng đập mạnh vào tường.
“A!”
Gã kêu lên thê thảm, cảm giác xương cốt đều rụng rời, tứ chi vô cùng đau đớn, dường như gãy ra từng khúc.
Lâm Hàn vô cảm đi tới trước mặt Từ Dũng, không nói một lời, lại vươn tay ra nắm lấy tóc Từ Dũng đập mạnh vào tường!
Ầm!
Trán của Từ Dũng lập tức chảy ra máu tươi, mắt gã trợn trắng, đầu óc quay cuồng.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Lâm Hàn lại đập liên tiếp 4 cái, cả người Từ Dũng mềm nhũn, sùi bọt mép, mất đi ý thức.
“Anh… Anh đừng đánh nữa!”
Nhìn thấy một màn này, Từ Trí kinh hãi hét lớn:
“Đừng đánh nữa, cầu xin anh đừng đánh nữa! Không phải anh đến đây để đòi nợ sao? Được, tôi đưa tiền cho anh!”
Lâm Hàn làm như vậy, nào phải đánh người, rõ ràng là đang giết người mà!
Anh ta biết mạng của Từ Dũng không còn chịu nổi mấy lần nữa đâu!
“5 triệu đúng không, bây giờ tôi đưa cho anh!”
“Anh tha cho anh trai tôi đi!”
Cho vay nặng lãi nhiều năm như vậy, Từ Trí cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, 5 triệu tệ này, đối với anh ta không tính là nhiều.
Anh ta tính toán, nếu như bản thân không mở miệng, có thể Từ Dũng sẽ bị Lâm Hàn đánh đến chết.
Tên trẻ tuổi này quá đáng sợ!
Bây giờ chỉ có thể dùng tiền để giải quyết!
“Bây giờ mới trả, quá muộn rồi”.
Lâm Hàn quay đầu, cười với Từ Trí một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng đều đặn.
“A?”
Từ Trí ngây người: “Tiền chưa đủ hả? Chỉ cần anh tha cho anh trai tôi, tôi sẽ đưa cho anh 6… À không, 10 triệu tệ! Tôi đưa cho anh 10 triệu! Chỉ cần anh tha cho anh trai tôi!”
“10 triệu?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Bây giờ tôi không cần tiền nữa, tôi cần nhiều thứ hơn”.
“Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì, anh nói với tôi đi, chỉ cần tôi có thể làm, nhất định sẽ đáp ứng anh! Anh chỉ cần thả anh trai tôi đi là được!”, Từ Trí hét lên.
“Gọi điện thoại, kêu Hoàng Báo đến đây”.
Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“Anh… Anh tìm anh Báo?”
Từ Trí trợn mắt há mồm, nói: “Anh chắc chắn muốn tìm anh Báo?”
Hoàng Báo là đại ca đứng đầu của anh ta, là trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải.
“Anh Hàn bảo mày gọi Hoàng Báo đến thì mày nhanh gọi đi, nhiều lời quá vậy!”, Ngô Xuyên trợn mắt.
“Ý của tôi là anh đánh nhiều người bị thương như vậy, các anh có thể sẽ bỏ mạng ở đây đấy”, Từ Trí vội vàng giải thích.
Ngô Xuyên đột nhiên im lặng, anh ta biết, Hoàng Báo là ông trùm.
Gã ta là ông trùm ngang hàng với
Trần Vô Cực, nếu gã đến đây, cho dùng Lâm Hàn có bản lĩnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hoàng Báo là người có địa vị, vệ sĩ đi theo lẽ nào lại không mang súng?
Tài nghệ của Lâm Hàn cho dù giỏi cỡ nào, cũng không thể đấu lại súng.
“Kêu Hoàng Báo đến, nếu không tao sẽ giết anh trai của mày tại đây”.
Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Từ Trí thâm trầm nhìn Lâm Hàn, ánh mắt tỏ vẻ lạnh lùng, thằng nhóc này, không phải là đồ ngốc đấy chứ! Đưa anh 10 triệu, việc này coi như chưa xảy ra, anh vẫn muốn gọi Hoàng Báo đến, đây khác nào đi tìm đường chết chứ?
Nếu đã muốn chết, vậy tôi tác thành cho anh! Còn có thể tiết kiệm được 10 triệu!
Nghĩ vậy, Từ Trí lấy điện thoại, gọi vào số của Hoàng Báo.
“Alo”, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp, xung quanh còn có tiếng la hét thê thảm.
“Anh Báo, là em, Từ Trí”, giọng điệu của Từ Trí vô cùng cung kính, còn có chút sợ sệt.
“Từ Trí hả, cậu có việc gì thì tìm anh cậu giải quyết đi, sao lại gọi đến chỗ tôi”, giọng Hoàng Báo có chút bất mãn:
“Tôi đang bận!”
Ông ta vừa dứt lời, đầu dây bên đó, lại truyền đến một tiếng hét:
“Anh Báo, anh Báo! Cầu xin anh! Cầu xin anh đừng chôn sống tôi! Tôi trả tiền, tôi trả, không phải chỉ có 5 triệu sao, dù bán nhà hay bắt vợ đi làm gái, tôi cũng sẽ trả tiền cho anh! Xin anh tha cho cái mạng chó này của tôi, đừng chôn sống tôi mà!”
“Ồ, nói trả tiền sớm một chút, không phải bớt được bao nhiêu phiền phức rồi sao! Bố mày chỉ cần tiền, cái mạng nhỏ của mày ông đây không có hứng thú, cởi trói cho hắn đi”, Hoàng Báo lạnh lùng mở miệng.
Từ Trí đợi Hoàng Báo nói xong, dè dặt nói: “Anh Báo, công ty Make Money Treasure của chúng ta xảy ra chút chuyện, anh trai của em bị thương, vì vậy mới gọi điện thoại đến chỗ anh”.
“Xảy ra chuyện, chuyện gì vậy?”, Hoàng Báo hỏi.
Từ Trí im lặng một lát, ánh mắt liếc qua chỗ Lâm Hàn.
“Nói thật là chuyện gì đi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Từ Trí lạnh lẽo, thằng nhóc này đúng là đầu óc có vấn đề, nếu như nói ra sự thật, Hoàng Báo biết được mọi chuyện thì tên nhóc như anh, nhất định sẽ bị chôn sống!
“Là như thế này, anh Báo, có một thằng nhóc đến công ty của chúng ta, đến để đòi nợ, còn đánh anh trai em bị thương nặng…”.
Từ Trí nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Sau khi nghe xong, Hoàng Báo im lặng một hồi, cảnh giác hỏi:
“Thằng nhóc đó, chỉ là con rể của Dương Cảnh Đào à? Không có thân phận khác sao?”
Ánh mắt Từ Trí dao động, cuối cùng đã hiểu Hoàng Báo đang lo lắng điều gì, cả Hoa Hạ này bây giờ đều đang truy quét tội phạm, những tên cho vay nặng lãi như bọn họ đều sẽ bị nghiêm trị.
Mấy ngày nay, cảnh sát dăm hôm ba bữa lại đến đây.
Ngay cả Hoàng Báo cũng không biết phải trốn ở đâu để tránh sóng gió.
“Không có, nếu như tên nhóc này là cảnh sát thì không thể đánh người như vậy được, anh trai em còn bị đánh không ra hình người luôn đấy”, Từ Trí trả lời ngay lập tức.
“Hơ hơ, tên nhóc đó, chắc chắn không có não rồi, đầu óc có vấn đề”, Hoàng Báo cười lạnh: “Nếu như tôi đến, hắn có thể sống nổi sao? Hắn đã muốn chết vậy thì tôi tác thành cho hắn, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến”.
“Vâng, anh Báo”, Từ Trí gật đầu.
Tắt điện thoại, Từ Trí nhìn Lâm Hàn: “Anh Báo nói, nửa tiếng nữa sẽ tới”.
Lúc này, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Hàn như nhìn một người sắp chết.