Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413

Lâm Hàn cười khểnh, cho dù những người vệ sĩ này từng là bộ đội, anh cũng chẳng để vào mắt.

“Dừng tay!”

Ngay lúc hai bên chuẩn bị lao vào nhau, một giọng nói mềm mại vang lên.

“Hử?”

Lâm Hàn nhìn sang bên đường, một người con gái đi tới.

Người con gái này khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn qua tai, nhuộm vàng, khuôn mặt rất “đẹp trai” khiến người khác cảm thấy giống một cậu trai.

“Sao mấy người lại đánh người ngay giữa đường vậy?”

Cô gái bước tới, ánh mắt tức giận, nói với bốn người vệ sĩ.

Sau đó cô gái rút điện thoại ra, mở camera lên quay.

“Hiện giờ đang là xã hội sống theo pháp luật, đánh người giữa đường giữa chợ là phạm pháp đó! Hơn nữa còn bốn đánh một!”

Sau đó cô gái mỉm cười với Lâm Hàn, để lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Anh trai này, anh đừng sợ, nếu bọn họ đánh anh, tôi sẽ quay video lại, sau đó báo cảnh sát cho cảnh sát gô cổ họ lại, giam vào tù!”

Nghe thấy lời nói này, Lâm Hàn đứng hình ba giây, sau đó cạn lời, lắc đầu.

Nếu thực sự quay video lại, vậy thứ mà cô ta quay được không phải cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh mà là hình ảnh bốn người vệ sĩ kia bị Lâm Hàn hành ra bã.

“Cô gái, tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng”, Vương Huy nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô gái.

“Đây là chuyện của nhà họ Vương chúng tôi, một người qua đường như cô lượn càng xa càng tốt!”

“Nhà họ Vương? Nhà họ Vương nào? Chưa từng nghe qua”, khuôn mặt cô gái mông lung, đáp lại.

“Hơn nữa, mấy người đánh người giữa đường là không đúng! Tôi thấy chuyện bất bình thì đứng ra ngăn cản, tôi đúng thì sợ gì chứ? Chỉ cần mấy người dám ra tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát”.

“Báo cảnh sát?”

Vương Huy bật cười: “Cô gái, không giấu gì cô, cô có báo cảnh sát cũng vô dụng. Chúng tôi đánh người cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần nộp chút tiền bảo lãnh là được ra ngoài thôi! Nhà họ Vương chúng tôi chả có gì, chỉ có mỗi tiền!”

“Á?”

Nghe thấy vậy, sắc mặt cô gái tái nhợt, cô ta vội vã nhìn Lâm Hàn, sốt ruột nói:

“Anh trai, mau chạy đi! Đám người này có tiền, có quyền, anh không đấu lại bọn họ đâu!”

“Chạy? Khó khăn lắm mới tóm được thẳng nghèo kiết xác này, tôi sẽ dễ dàng để nó chạy sao?”, Vương Huy trợn ngược mắt, vẫy tay một cái.

“Một người lấy chiếc điện thoại của con nhóc lo chuyện bao đồng này lại đây, tránh để cô ta quay lung tung, gây ra rắc rối! Ba người còn lại lên đánh cho tôi! Nhớ cho kỹ, hai cái chân!”

“Rõ, cậu Vương!”

Một người vễ sĩ sải bước đi đến chỗ cô gái, nhanh như chớp giật được chiếc điện thoại của cô gái.

Sau đó tay phải của người này tóm lấy vai trái cô gái, chỉ bằng một tay mà đã có thể giữ chắc được cô gái.

“Đau quá! Buông tôi ra!”

Cô gái không ngừng giãy giụa, nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Cô gái lập tức nhìn về phía Lâm Hàn.

“Anh trai, anh mau chạy đi!”

“Chạy? Chạy được sao? Còn không mau ra tay cho tao!”

Vương Huy quát lớn, ba người vệ sĩ lập tức xông tới chỗ Lâm Hàn.

“Thôi rồi, chắc chắn anh trai này sẽ bị đánh đến nỗi bố mẹ không nhận ra mất”, cô gái sợ đến mức phải nhắm nghiền mắt.

Bịch bịch bịch!

Bên tai cô gái vang lên âm thanh nặng nề, đấy là tiếng những nắm đấm đấm vào da thịt.

“Ây, hy vọng không bị đánh chết!”

Cô gái than thầm trong lòng.

Sau đó, mấy tiếng gào thảm thiết vang lên.

“Á!”

“Nhanh quá, chân của tôi!”

“Đau chết tôi rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK