Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851

Mà người của Tôn Hàn Các không mảy may có ý định dừng lại, thậm chí cũng không thèm hỏi thanh niên này có muốn khai ra bí mật hay chưa.

Mắt thấy người của Tôn Hàn Các sắp giẫm đến ngón trỏ, thanh niên kia rốt cuộc không nhịn nổi.

“Đợi, đợi đã, tôi nói thì được chứ gì? Anh nhanh dừng chân lại đi!”, người thanh niên vội vàng kêu lên.

Người của Tôn Hàn Các nghe vậy bèn dừng lại, nhìn thanh niên kia với vẻ ngạc nhiên, nói: “Mới có ba ngón đã không chịu nổi rồi sao? Không phải miệng cậu cứng lắm à?”

Mặt mũi thanh niên kia méo mó, thầm nghĩ anh giỏi thì thử bị giẫm một ngón tay xem, coi nó điếng người cỡ nào.

Lâm Hàn thấy vậy thì bước lên mấy bước, cả giận nói: “Không phải khai sớm chút đỡ khổ rồi sao? Dù sao cậu cũng làm việc cho người khác nên tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cậu, cần gì phải chịu tội thế này? Nhanh nói đi, tôi không có nhiều thời gian đâu. Đúng rồi, nếu dám bỏ qua chuyện gì, hậu quả cậu tự biết rồi đó!”

Nét mặt thanh niên kia có hơi cứng lại, lúc này chẳng thèm quan tâm gì nữa, cứ khai trước đi đã, sau này sẽ trả thù sau.

“Tôi là người của nhà họ Chu, tôi trốn ở đây để đảm bảo kế hoạch ổn thỏa, nếu mớ đồ liên quan đến kế hoạch bị người của nhà họ Tiêu dọn dẹp tôi sẽ là người phụ trách ngăn cản hoặc dời nó trở về để đảm bảo kế hoạch lần này tiến hành suôn sẻ. Và nếu cần thiết, lúc người bên chính phủ đến kiểm tra, tôi sẽ ra tay lấy mạng vài người của chính phủ”, thanh niên kia nói.

Lâm Hàn nghe xong cũng lờ mờ đoán ra, không ngờ kế hoạch của nhà họ Chu và họ Khương lại kín đáo và tỉ mỉ như vậy, lại còn để lại người trông coi, bảo đảm cho kế hoạch sẽ không xảy ra bất kỳ sơ xuất gì.

“Còn bao nhiêu người nữa?”, Lâm Hàn nhìn chằm chằm người thanh niên hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của anh, thanh niên kia có chút không muốn nói, những chuyện vừa khai đã đủ bị người của nhà họ Chu trừng phạt rồi, nếu còn nói ra nhiều hơn nữa thì e rằng hậu quả rất khó có thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nghĩ tới sự tàn nhẫn của đám người Lâm Hàn, người thanh niên cũng không lo nhiều được vậy.

“Số lượng cụ thể thì tôi không biết, nhưng tôi biết mỗi hầm mỏ sẽ có ít nhất một người!”, người thanh niên đáp.

Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, tình hình chuyến đi thăm dò ở khu mỏ này cũng không tồi.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, mang cả cậu ta theo luôn, tôi còn có một số chuyện muốn hỏi”, Lâm Hàn ra lệnh.

Sau khi kiểm tra dưới đáy mỏ, Lâm Hàn đã nắm rõ đại khái về tình hình bên này rồi, nên dẫn người đi về luôn.

Tuy so với lúc đến lại có thêm một cao thủ của nhà họ Chu, nhưng cũng không quá rắc rối đối với đám Lâm Hàn.

Còn thanh niên của nhà họ Chu kia, dường như cũng biết rõ đám Lâm Hàn lợi hại, nên dọc đường rất phối hợp, không kiếm cớ gây chuyện.

Khi đoàn người Lâm Hàn rời khỏi quặng mỏ, tại nhà chính của nhà họ Chu và họ Khương, Tiểu Đông và Ngô Xuyên đang phân công nhau dẫn người điều tra tin tức.

Bên Tiểu Đông thì vì có kinh nghiệm phong phú, nên dù đối mặt với quý tộc đứng đầu là nhà họ Chu thì mọi chuyện vẫn suôn sẻ, không bị đối phương phát hiện ra mình.

Còn Ngô Xuyên và Nhan Thành vì ít kinh nghiệm hơn nên đã bị cao thủ của nhà họ Khương phát hiện.

Nhưng may là do lần này để đối phó với nhà họ Tiêu, nhà họ Khương đã xuất động gần như toàn bộ cao thủ.

Mà Ngô Xuyên có đám Tôn Hàn Các, trái lại đã thoát khỏi đối phương một cách dễ dàng mà không làm lộ thân phận.

Sau khi đám Lâm Hàn trở về khách sạn, lại dò hỏi được một chút thông tin từ thanh niên nhà họ Chu kia, nhưng đều không quan trọng lắm, chẳng giúp được gì mấy cho bọn anh.

“Cử hai người thay phiên nhau gác, số còn lại thì đi nghỉ ngơi, ngày mai có thể còn bận nhiều việc khác, không có thời gian nghỉ đâu. Giờ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị cho trạng thái tốt nhất”, Lâm Hàn nói.

Đám người Tôn Hàn Các gật đầu rồi phân công nhau thay phiên gác, số còn lại thì đi nghỉ ngơi.

Lúc này, những cao thủ nhà họ Vương vẫn chẳng hiểu gì, nhìn đám Lâm Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ, không biết bọn anh đang định làm gì.

Lâm Hàn nhìn những cao thủ kia, chợt nảy ra một ý.

Tuy đám người đó không phải đối thủ của bọn Lâm Hàn, nhưng cũng coi như cao thủ, đang lúc thiếu người như này, nếu có thể sử dụng một cách hợp lý cũng là một sự lựa không tồi.

“Mấy người vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đúng không? Để tôi nói cho mấy người biết”, Lâm Hàn nói xong, liếc một người trong đám Tôn Hàn Các đang đứng bên cạnh.

Lúc nói chuyện trong nhà họ Vương và cả lúc đi điều tra quặng mỏ anh ta đều có mặt nên biết rõ tình hình hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK