Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626

Hơn nữa, Triệu Cương còn có quan hệ rất tốt với lãnh đạo huyện, họ thường cùng nhau tham gia khảo sát và bàn bạc về hướng phát triển kinh tế nơi đây.

Rất nhiều đồng ruộng của thôn họ Nhan đều bị Triệu Cương trưng thu để xây lò gạch.

Trương Quế Như không ngờ hôm nay Triệu Cương lại tự mình đến đưa tiền cho bà ấy.

 

“Ông chủ Triệu!”

Trương Quế Như đi tới trước mặt Triệu Cương, xoa xoa tay, cười xòa chào hỏi.

“Nè, đây là tiền trưng thu 5 mẫu đất nhà bà”.

Triệu Cương lấy ví ra, rút một xấp tiền màu hồng đưa đến trước mặt Trương Quế Như.

“Đây…”

Trương Quế Như sửng sốt, cảm thấy có chút không đủ, bà ấy nhận lấy đếm xong, sắc mặt chợt thay đổi:

“Ông chủ Triệu, sao chỉ có 1000 tệ vậy?”

Theo hợp đồng trưng thu thì 5 mẫu đất, mỗi năm sẽ nhận được 5000 tệ.

Nhưng bây giờ, Triệu Cương lại chỉ đưa cho bà ấy 1000 tệ, Trương Quế Như thật sự không ngờ sẽ như vậy.

“1000 tệ đã coi như nhiều rồi, mỗi ngày bà mệt bở hơi tai đi cày cấy, một năm cũng chỉ được ba tới bốn ngàn tệ”, Triệu Cương trợn mắt khinh bỉ:

“Giờ, một năm bà chẳng cần làm gì đã có 1000 tệ, đây chẳng phải quá tốt rồi à? Vậy mà bà còn chê ít, đúng là thứ trơ tráo sinh ra ở vùng khỉ ho cò gáy!”

“Nhưng mà… Dựa theo hợp đồng thì phải là 5000 tệ chứ!”

Trương Quế Như nặn ra một nụ cười đáp.

“Hợp đồng? Trương Quế Như, bà nhìn kỹ xem, trên đó rốt cuộc ghi bao nhiêu”.

Trần Tiếu cười khẩy, lấy hợp đồng trong cặp táp ra, đưa tới trước mặt bà ấy.

Tuy Trương Quế Như không biết nhiều chữ, nhưng vẫn biết số, trên đó ghi “5 mẫu, 1000 tệ”!

“Tại sao lại như vậy, lúc ký hợp đồng ghi là 5000 tệ mà, thế nào giờ lại thành 1000 tệ!”

Trương Quế Như trợn mắt, ngơ ngác nhìn hợp đồng.

“Đâu ra mà nói lắm vậy, trên hợp đồng giấy trắng mực đen ghi 1000 tệ thì chính là 1000 tệ!”, Trần Tiếu mất kiên nhẫn nói:

“Mau lấy tiền rồi cút, nếu không muốn thì trả lại tiền cho ông chủ Triệu đi!”

Trương Quế Như lắc đầu, mặt mày chua sót. 5 mẫu đất kia đều xếp đầy gạch, nền lò gạch cũng xây xong, năm nay chắc chắn không thể cày cấy gì được.

Nếu trả 1000 tệ lại thì năm nay sẽ chẳng kiếm được đồng nào!

“Mấy người… Chẳng phải là đang bắt nạt chèn ép người khác ư?”

Trương Quế Như sốt ruột đến nỗi suýt bật khóc:

“Ban đầu trên hợp đồng rõ ràng ghi 5000 tệ, sao đột nhiên lại biến thành 1000 tệ rồi!”

“Bắt nạt người khác? Ha ha, tôi bắt nạt đấy thì làm sao!”

Trần Tiếu nói thẳng:

“Bản hợp đồng này do tôi làm giả, nhưng tôi nói nó là thật thì nó chính là thật!”

“Dựa theo hợp đồng, sẽ trả cho bà 1000 tệ! Bà không chịu thì kiện ông chủ Triệu của chúng tôi đi!”

“Ai bảo con trai bà không biết sống chết, cả tôi cũng dám chọc! Bây giờ, một là bà cầm tiền rồi cút, hai là trả tiền đây, lấy lại 5 mẫu đất kia của mình đi!”

“Mấy người… Đúng là khinh người quá đáng!”

Trương Quế Như không nhịn nổi bật khóc, kiện Triệu Cương ư? Đi đâu kiện?

Triệu Cương có quan hệ vô cùng rộng rãi trong huyện, cả chủ tịch huyện cũng rất thân thiết với ông ta, mấy cán bộ trong cơ quan nhà nước, Triệu Cương đều biết hết, căn bản là không thể nào kiện được!

Chỉ có thể nhịn!

“Trần Tiếu, anh làm việc quá ngang ngược rồi đó!”

Nhan Thành đứng cạnh nghe vậy, trong mắt hừng hực lửa giận:

“Ngày hôm qua, anh chịu thiệt ở nhà tôi, hôm nay, không ngờ anh lại tìm người chống lưng của mình đến, rồi chèn ép nhà họ Nhan tôi!”

“Ngại ghê, tao ngang ngược vậy đó! Có bản lĩnh mày cũng tìm người chống lưng đi!”, Trần Tiếu đắc ý nói:

“Đương nhiên, tao cũng có thể cho nhà mày 5000 tệ! Nhưng với điều kiện là mày đưa 1 triệu kia cho tao! Dù sao, đó cũng là tiền mà em gái tao nên được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK