Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 777

Dương Lệ hơi do dự, bèn nói: “Hay để lần sau đi, em vừa hay còn vài việc cần làm ngay, số lượng cũng khá nhiều, phải nhanh chóng về làm mới được, đợi không lâu nữa em sẽ mời mọi người một bữa nhé?”

“Đúng thế, đúng thế, Tiểu Lệ nói rất đúng, bọn anh sẽ nhanh chóng đưa em về làm việc cho thật tốt, đừng để lỡ việc lớn lại không hay!”, Triệu Tứ Hải vội nói.

Rất nhanh, Dương Lệ và Lâm Hàn được Triệu Tứ Hải ân cần đưa về nhà.

Ăn một bữa qua loa, Dương Lệ nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Lâm Hàn đang tính đi nghỉ một lúc thì lại nhận được một cuộc điện thoại…

Lâm Hàn liếc nhìn số thì nhận ra là của Dương Tiêu.

Sắc mặt anh liền thay đổi, nhưng vẫn bắt máy.

“Lâm Hàn, cậu không quên trận cá cược của hai ta chứ?”, Dương Tiêu châm chọc nói.

Lâm Hàn cười đáp: “Đương nhiên rồi, sao hả? Ông muốn đổi ý à?”

Dương Tiêu hừ lạnh, nói: “Tôi đã báo chuyện các cược này cho gia tộc biết, bây giờ cậu có hối hận thì cũng đã muộn rồi, ngay cả bố cậu là Lâm Thiên Tiếu cũng đang ngầm chấp nhận chuyện này. Lâm Hàn, trái lại tôi cũng muốn xem thử cậu có cách gì đây, không có nhà họ Lâm làm chỗ dựa, tôi xem cậu còn vốn liếng để mà kiêu ngạo không!”

“Gia tộc biết rồi à? Vậy cũng tốt, tránh cho lão già ông nuốt lời, còn về chuyện làm thế nào mà không cần nhờ vào gia tộc thì cũng đếch cần ông phải lo!”, Lâm Hàn trả lời với vẻ mặt thoải mái.

Sắc mặt Dương Tiêu ở đầu dây bên kia chợt thay đổi. Chuyện này đã thông qua gia tộc thì cũng như ván đã đóng thuyền, không thể đổi ý được, vốn ông ta cho rằng, khi Lâm Hàn biết được tin này ít nhất sẽ phải hoảng hốt, nhưng không ngờ anh lại tự tin và ung dung đến thế.

Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự có cách gì sao? Trong lòng Dương Tiêu cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng có điều nghĩ lại, chuyện bên Lâm Hàn ông ta cũng đã điều tra kỹ càng rồi, nếu không có nhà họ Lâm, vốn không thế “chơi lại” quý tộc nhà họ Khương!

“Hừ, khua môi múa mép thì có gì hay ho? Tôi cũng muốn xem thử bản lĩnh cậu thế nào!”, Dương Tiêu nói xong thì cúp máy.

Lâm Hàn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt ung dung vừa rồi bây giờ lại trở nên nghiêm túc hơn.

Bố anh – Lâm Thiên Tiếu cũng đã ngầm chấp nhận chuyện này, nó chứng tỏ bên kia cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu không với tính cách của Lâm Thiên Tiếu, chắc chắn sẽ ra mặt giúp Lâm Hàn.

“Xem ra lần này, mình phải tự dựa vào bản thân rồi, nếu không cục diện bên bố sẽ rất bất lợi”, Lâm Hàn lẩm bẩm nói, trong lòng biết rõ phải nhanh chóng tìm ra cách đòi nợ quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh.

Kể từ hôm đồng ý cá cược với Dương Tiêu, Lâm Hàn luôn suy nghĩ tìm ra cách giải quyết, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có cách gì hay ho cả.

Dù sao nếu không dựa vào nhà họ Lâm, thế lực trong tay Lâm Hàn tuy không phải rất yếu, nhưng để đối phó

Nếu là người bình thường, ở trước mặt gia tộc quý tộc sẽ chỉ nhỏ bé như một con kiến.

Dù sao gia tộc thế này có thế lực rất lớn, toàn bộ Hoa Hạ chỉ có bốn gia tộc, họ có thể làm ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.

“Chỉ dựa vào bản thân mà không cần dùng đến thế lực của gia tộc, muốn kiếm được số tiền này thật sự rất khó… Nhưng đã nói ra rồi thì phải thử thôi!”

Ánh mắt Lâm Hàn loé lên, vẻ mặt trầm ngâm, anh gọi cho Ngô Xuyên.

“Anh Hàn, có chuyện gì vậy?”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói trầm thấp của Ngô Xuyên vang lên.

Bây giờ Ngô Xuyên đã không còn là một tay xã hội đen như xưa nữa, từ khi đi theo Lâm Hàn, nhất là sau khi xảy ra những chuyện ở Kim Lăng, Ngô Xuyên đã dần trưởng thành và có thể độc lập làm việc.

Anh ta đang đứng đầu trong khu vực Vùng Xám ở toàn bộ Hoa Đông này.

“Ngô Xuyên, anh lập tức tìm giúp tôi một người tên là Khương Niên, tôi có một số thông tin về cậu ta, lát nữa sẽ gửi cho anh. Bây giờ hẳn là cậu ta đang ở thành phố Đông Hải, trở về từ Cảng Đảo bằng máy bay. Trong quá trình tìm kiếm nhất định phải nhờ người quen, thân tín, không được để lộ thông tin, cũng không được đánh rắn động cỏ, hiểu không?”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Ngô Xuyên nghe vậy mặc dù không biết Khương Niên là ai, nhưng nghe được vẻ nghiêm túc của Lâm Hàn, anh ta lập tức hiểu được tầm quan trọng của vấn đề vì thế bèn đáp:

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phái anh em Tôn Hàn Các có thể tin cậy đi tìm”.

“Ừ”, Lâm Hàn gật đầu rồi cúp máy.

Đối với Ngô Xuyên, Lâm Hàn vẫn tương đối tín nhiệm, chỉ cần dặn dò đơn giản là được, không cần phải nói nhiều.

Ngô Xuyên ở bên kia kết thúc cuộc gọi xong lập tức gọi cho người anh ta có thể tin tưởng dưới tay mình, sử dụng nhiều cách khác nhau để tìm Khương Niên ở thành phố Đông Hải từ nhiều con đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK