Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 412

Vừa rồi anh nói chuyện với bà Sở của nhà họ Vương rất vui vẻ, không hy vọng vì Vương Huy mà rạn nứt quan hệ.

“Cái gì mà không phải việc của tao! Mày hợp tác với nhà họ Vương thì đương nhiên là chuyện Vương Huy tao phải lo rồi!”, Vương Huy trừng mắt.

“Tao với mày đã hợp tác thành công chưa? Chắc không phải mẹ tao đồng ý lập công ty, tiến hành hợp tác với đám shipper chúng mày đấy chứ?!”

“Hợp tác thành công rồi, mẹ anh đã ký tên!”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Thành công rồi?”

Vương Huy trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình: “Mẹ tao thông minh như vậy, nhà họ Vương đã phát triển không ngừng dưới sự lãnh đạo của bà ấy! Tại sao bà ấy lại hợp tác với cái công ty rách nát của mày chứ! Như vậy, nhất định sẽ phá hủy danh tiếng của nhà họ Vương! Tao không tin, chắc chắn mày lừa tao!”

Lúc này, một người vệ sĩ tiến lên trước, đến bên cạnh chiếc xe của Lâm Hàn, lấy một tập giấy tờ từ trên ghế phụ lái, đưa cho Vương Huy.

“Cậu chủ, hình như đây là giấy tờ hợp tác, hợp đồng nữa!”

Vương Huy mở tập tài liệu ra, tên giấy tờ:

Tập tài liệu rất dày, Vương Huy lười xem chi tiết, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.

Dưới góc bên phải có chữ ký của mẹ anh ta.

“Ký tên rồi! Sao có thể chứ! Sao mẹ tao lại đồng ý hợp tác?”

Vương Huy tức đến mức khóe mắt đỏ rực: “Một công ty ship đồ có tư cách gì hợp tác với nhà họ Vương?!”

Nói rồi, anh ta dùng sức

Xẹt!

Toàn bộ tập tài liệu và hợp đồng bị Vương Huy xé làm hai.

“Lâm Hàn, tao thật không ngờ rằng cái đồ lưỡi không xương như mày còn lừa được cả mẹ tao, khiến bà ấy kí hợp đồng hợp tác với công ty ship đồ nát của chúng mày!”

Vương Huy tức đến run người: “Cái mồm dẻo của mày cũng lợi hại thật đấy!”

Mặc dù đã xé tập tài liệu thành hai mảnh nhưng Vương Huy vẫn nộ khí xung thiên, không giải tỏa được.

Xẹt!

Anh ta lại dừng sức xé tập tài liệu.

Xẹt!

Xẹt!

Chỉ trong chốc lát, tập tài liệu dày cộp ban đầu đã bị Vương Huy xé tan tành.

Anh ta vung tay một cái.

Rào!

Những mảnh giấy lớn rơi xuống đất như mưa tuyết.

“Phù…”

Vương Huy thở phù một tiếng, cảm giác sự tức giận trong lòng giảm đi nhiều hơn.

“Lâm Hàn, bây giờ hợp đồng đã bị tao xé rồi, cho dù trên đó có chữ ký của mẹ tao nhưng cũng coi như vô hiệu lực!”, Vương Huy chế giễu nhìn Lâm Hàn.

“Có phải hiện giờ mày rất buồn? Rất muốn khóc? Khó khăn lắm mày mới hợp tác thành công với mẹ tao, bám được vào cành cao của nhà họ Vương tao, nhưng trong lúc mày còn đang nằm mơ thì tao đã lập tức xé vụn giấc mơ đẹp của mày ra!”

Sắc mặt Lâm Hàn có chút thay đổi nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Vương Huy.

“Anh sẽ phải hối hận!”

“Hối hận?”, Vương Huy nhếch mép cười: “Nhà họ Vương của tao hợp tác với loại người dưới đáy xã hội như mày mới là sự hối hận của tao! Hơn nữa, sau đây, người phải hối hận không phải tao mà là mày!”

Anh ta vừa vung tay, bốn tên vệ sĩ lập tức vây chặt Lâm Hàn, ánh mắt lạnh băng nhìn anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

“Lâm Hàn, chẳng phải mày đánh đấm giỏi lắm sao? Được, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là giỏi đánh đấm! Bốn người vệ sĩ này là nhà họ Vương bỏ giá cao để thuê, trước đây đều từng đi lính, cơ thể cường tráng. Cho dù Lâm Hàn mày có giỏi đến mức nào cũng chẳng phải đối thủ của bọn họ!”

Ánh nhìn của Vương Huy hiện lên sự tàn nhẫn, lạnh lùng lên tiếng:

“Lên, đánh gãy hai chân của nó cho tao!”

Bốn người vệ sĩ nhận được lệnh, ánh mắt hung hãn, hơi lạnh toát ra quanh người, nắm chặt tay, chuẩn bị xông tới.

Hiện trường bỗng trở nên ngột ngạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK