Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 209

“Được, tôi biết rồi!”, Lý Cường vội vàng nói.

Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hàn đi vào trong xe ở bãi đỗ xe yên lặng ngồi đợi.

Nửa tiếng sau, Dương Lệ mới đi ra, viền mắt cô đỏ hoe.

Lâm Hàn khởi động xe, hỏi: “Bệnh tình của Dương Cảnh Đào sao em?”

“Không tốt lắm, phải đợi chuyên gia khoa tim tới phẫu thuật rồi”, Dương Lệ nói, cô biết quan hệ giữa Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào không tốt.

Nhưng nói cho cùng, Dương Cảnh Đào cũng là bố đẻ của cô, bố bị bệnh nặng thì đương nhiên cô sẽ đau lòng.

Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì mà cùng Dương Lệ về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Dương Lệ đi làm. Lâm Hàn ăn sáng xong thì lái xe rời khỏi núi Vân Mộng, đi tới khách sạn Tùng Giang.

Anh phải giúp Từ Dung giải quyết việc ở trường. Hôm qua sau khi nói chuyện với cô ấy, Lâm Hàn đã coi Từ Dung như em gái của mình.

Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, không lâu sau, Từ Dung đi ra.

Cô ấy đã đổi một chiếc áo phông màu trắng, ngực vẫn bằng phẳng, thân hình gầy yếu, nếu không phải là khuôn mặt trắng một chút, lại có mái tóc dài, mang dáng dấp của một cô gái thì người không biết còn tưởng là một cậu con trai gầy nhỏ.

“Cậu Lâm!”

Từ Dung mở cửa xem ngồi ở ghế phụ, nụ cười tươi rói, được gặp lại Lâm Hàn khiến cô ấy rất vui.

Một mùi hương thanh mát thoang thoảng từ trên người Từ Dung đưa tới.

Lâm Hàn gật đầu, liếc nhìn Từ Dung.

Nếu nhìn dáng dấp thì Từ Dung rất gầy, có lẽ là do khi còn nhỏ không đủ dinh dưỡng nên đến khi dậy thì không trổ mã.

Nhưng khuôn mặt cũng ưa nhìn.

Nếu sau này chú ý tới dinh dưỡng, cũng có khi sẽ “dậy thì” lần thứ hai, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp đồi núi trập trùng.

“Khụ khụ…”

Lâm Hàn khẽ ho một tiếng, bỗng nhiên phát hiện, suy nghĩ của mình đi hơi xa.

“Cậu Lâm, sao thế, anh bị cảm à?”, nghe thấy Lâm Hàn bị ho, Từ Dung tràn đầy lo lắng nhìn anh.

“Không sao, có thể do tối qua thức muộn, hơi lạnh”, Lâm Hàn thản nhiên nói, bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.

“Alo”, Lâm Hàn nghe điện thoại.

“Anh trai Rolls Royce, là tôi đây, quản lý cao cấp của app live stream Sa Ngư, Điềm Điềm”.

Giọng nói Điềm Điềm vang lên, trong kho thông tin của app live stream Sa Ngư có số điện thoại của Lâm Hàn.

Nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm, Từ Dung bỗng ngồi thẳng dậy nghe ngóng.

“Ừ, có chuyện gì?”, Lâm Hàn hỏi.

“Là thế này, tối qua Nhung Nhung phục vụ có khiến anh có hài lòng không? Nếu anh hài lòng thì theo hợp đồng chúng tôi đã kí với Nhung Nhung, chúng tôi sẽ chia 5 triệu trong 10 triệu đó cho Nhung Nhung”, quản lý cao cấp nói:

“Đồng thời, cô ấy có vay của app Sa Ngư 60 ngàn, chúng tôi cũng không cần cô ấy trả lại nữa. Dù sao Nhung Nhung cũng đã kiếm cho chúng tôi 5 triệu. Bây giờ Nhung Nhung đã được tự do, có thể tiếp tục kí hợp đồng với app chúng tôi hoặc tìm một công việc khác. Đương nhiên, tất cả những điều này có tiền đề là anh hài lòng với phục vụ của Nhung Nhung hay không”.

Từ Dung quay sang nhìn Lâm Hàn, tim cô ấy đập thình thịch, muốn nghe xem anh trả lời thế nào.

Một lời nói của Lâm Hàn có thể quyết định vận mệnh một đời của cô.

Lâm Hàn xoa cằm nói: “Hài lòng”.

“Được, vậy tôi chuyển tiền cho Nhung Nhung”.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn khởi động xe, đi về phía Đại học Tài chính Kinh tế thành phố Đông Hải.

Tinh!

Điện thoại của Từ Dung vang lên âm báo có tin nhắn, cô ấy cầm lên xem:

“Thẻ có số cuối là 7352 của bạn +5 triệu tệ, số dư: 5.000.023 tệ…”

Từ Dung mở to mắt, lẩm bẩm đếm số:

“Chục, trăm, ngàn, chục ngàn… triệu, năm… 5 triệu!”

Cô ấy ngây người!

Cô ấy chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế trên đời này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK