Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 695

“Cuối cùng cũng về đến nơi!”

Nhìn núi Vân Mộng, Lâm Hàn khẽ cảm thán, Đông Hải này vốn không có gì đáng để Lâm Hàn phải nhung nhớ, nhưng vì có Dương Lệ nên thành phố này đột nhiên trở nên có ý nghĩa đặc biệt đối với anh.

Đây là thành phố nơi anh và Dương Lệ gặp nhau, làm quen và yêu nhau.

“Được rồi, tôi về rồi, sau khi các anh về thì nghỉ ngơi đi, có việc gì tôi sẽ liên lạc sau”.

Ở chân núi Vân Mộng, Lâm Hàn nói với Ngô Xuyên và mấy người Nhan Thành.

“Vâng anh Hàn!”

“Vâng thưa anh Hàn!”

Ngô Xuyên, Nhan Thành và những người khác gật đầu, xuống xe rồi đi cùng những người khác.

Một mình Lâm Hàn lái xe về biệt thự núi Vân Mộng của mình.

Trời đã tối, trăng sáng rọi trên núi Vân Mộng, gió đêm thổi vi vu, còn chưa lên núi Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng côn trùng vọng lại, tiếng suối róc rách, thư thái và dễ chịu. Nghĩ đến lát nữa được gặp Dương Lệ, tâm trạng anh trở nên mong chờ, vui vẻ.

Về đến biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn dừng xe, mở cửa lớn biệt thự, vui vẻ hô lên:

“Bà xã, anh về rồi!”

Nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, Lâm Hàn chợt cau mày.

Trong phòng khách, bố vợ Dương Cảnh Đào còn có rất nhiều họ hàng đang ngồi trên sofa nói chuyện, chứ Tư Trương Đức Thuận, con gái Trương Đào của chú Tư, còn có chú Hai Trần Đại Cường…

Đây đều là người thân trong gia đình.

Cảnh tượng trước mắt rất lộn xộn, trên mặt đất vứt đầy vỏ hạt dưa, vỏ hoa quả, căn biệt thự vốn được trang hoàng tiện nghi nhưng bây giờ lại thật khó coi.

“Lâm Hàn, cậu về mà không nói trước tiếng nào thế, quá mất lịch sự! Trong nhà bao nhiêu người thế này, cậu lịch sự chút đi được không? Ở trước mặt họ hàng, đừng làm tôi mất mặt!”

Dương Cảnh Đào ngồi trên sofa cắn hạt dưa, vừa nói vừa ném vỏ hạt dưa xuống đất:

“Vừa vào cửa cậu đã gọi vợ, haha, trong đầu cậu toàn hình ảnh nam nữ vớ vẩn đúng không? Cậu không thể nghĩ đến công việc và sự nghiệp được à?”

“Đúng đó, học Tiểu Đào nhà chúng tôi đây này, bây giờ con bé chỉ một lòng tập trung vào sự nghiệp. Một người đàn ông có sự nghiệp, tại sao phải lo lắng vì một người phụ nữ?”

Chú Tư Trương Đức Thuận khinh thường liếc nhìn Lâm Hàn.

“Này, Lâm Hàn, sao cậu lại về rồi? Tôi nghe nói cậu nịnh hót đi theo được đại gia ở Kim Lăng à? Về muộn thế này, chẳng lẽ là bị người ta đuổi về?”, chú Hai Trần Đại Cường cũng nói.

Lâm Hàn nhíu mày, anh không hiểu vì sao mình vừa mới rời khỏi Đông Hải chưa bao lâu thì Dương Cảnh Đào chưa có sự cho phép của anh đã đưa bao nhiêu họ hàng về nhà thế này.

Hơn nữa còn làm cho nhà anh bừa bộn thế kia.

Lẽ nào bài học trước đây anh dạy dỗ Dương Cảnh Đào và đám người kia vẫn chưa đủ?

“Lâm Hàn, tự cậu không biết cố gắng, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc nịnh bợ đại gia, cậu có thể có tiền đồ gì?”, Dương Cảnh Đào lại nói, vẻ mặt ghét bỏ: “So với Tứ Hải, tôi thật mất mặt khi có thằng con rể như cậu!”

“Hahaha!”

Gần mười người họ hàng xung quanh đều cười thành tiếng, tất cả đều nhìn Lâm Hànvới ánh mắt khinh thường.

“Cảnh Đào, tôi nghe nói con rể Triệu Tứ Hải còn lại của anh rất có bản lĩnh, không nghĩ đến việc bảo Tứ Hải dẫn Lâm Hàn đi theo làm ăn?”, một người họ hàng cười nói.

Dương Cảnh Đào xua tay: “Đúng đó, tôi cũng nghĩ thế, nhưng Lâm Hàn là bùn loãng không thể trát tường, không chịu cầu tiến. Cho dù đi theo cũng chẳng làm được gì”.

Sau đó ông ta lại đắc ý:

“Nói đến Tứ Hải, con rể đó của tôi đúng là rất có bản lĩnh, các chú không biết chứ bây giờ nó đã đi theo ông chủ bất động sản Phùng Thạch làm việc rồi, tương lai rất rộng mở!”

“Ông trùm bất động sản Đông Hải, Phùng Thạch? Đó là người nổi tiếng đấy! Tứ Hải đi theo Phùng Thạch thì đúng là việc thăng quan tiến chức ở trong tầm tay!”, Trần Đại Cường nói, vừa hâm mộ vừa ngạc nhiên.

Trương Đức Thuận ở bên cạnh dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt loé lên:

“Hơn nữa Phùng Thạch cũng không đơn giản đâu. Tôi nghe nói phía sau ông ta còn có nhân vật lớn giúp đỡ, nếu không cũng không thể đi đến ngày hôm nay. Tứ Hải đi theo ông ta đúng là sẽ phát triển sớm thôi!”

“Chúc mừng, chúc mừng…”

Lập tức mấy người họ hàng đều nhìn Dương Cảnh Đào với vẻ mặt hâm mộ.

Nghe những lời này của các họ hàng xung quanh, Dương Cảnh Đào đột nhiên cảm thấy nở mày nở mặt. Có con rể như Triệu Tứ Hải, ở trước mặt họ hàng ông ta cũng oai lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK