Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245

“Ra vẻ, tiếp tục ra vẻ đi!”, đáy mắt đầu hói tràn ngập khinh thường: “Ra vẻ như đúng rồi vậy!”

Ting!

Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh Long reo lên.

Gã ta lấy ra xem, vừa thấy thì trợn to mắt.

“Số tài khoản 3782 của quý khách vừa được chuyển vào: 50.000.000 tệ, số dư hiện tại: 50.800.096 tệ…”

“5…50 triệu đã vào tài khoản rồi?”

Anh Long dụi mắt cứ tưởng là mình nhìn lầm.

Đúng là 50 triệu rồi!

Nên biết, trong một năm trời gã ta cũng chỉ kiếm được hơn 1 triệu thôi.

50 triệu này gã ta phải cày tận 30 – 40 năm nữa mới kiếm được đấy!

“Đã chuyển khoản?”

Đầu hói thấy tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại di động của anh Long, thì cũng ngu người tại chỗ.

“Anh Long, có phải tin nhắn giả không!”

Đầu hói nghi ngờ hỏi, 50 triệu lận đấy, đời này hắn ta còn chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

“Có thể là tin nhắn giả đấy, không chừng là gửi từ phần mềm giả lập nào đó”.

Anh Long gật đầu: “Tin nhắn đúng là có thể giả, nhưng số tài khoản trong ngân hàng thì không thể làm giả được!”

Vừa nới, gã ta vừa mở app của ngân hàng ra, khi nhìn thấy số dư thì lần này thật sự đã trợn mắt há mồm kinh ngạc vô cùng.

Số dư trong thẻ ngân hàng: 50.800.096 tệ!

“Đã…đã có thêm 50 triệu rồi!”

Toàn thân anh Long kích động đến run rẩy, có 50 triệu này rồi thì cần quái gì ra đường kiếm ăn nữa, mỗi ngày cũng chẳng cần lo bị còng đầu!

Ra giang hồ không vì tiền thì để làm gì?

Số tiền này có thể mua cả biệt tự, xế xịn, đủ sung sướng cả nửa đời còn lại rồi!

“Thật sự là 50 triệu đấy!”

Đầu hói nhìn số dư trong ngân hàng liền nuốt ực một cái, đáy mắt lóe lên tia tham lam và thèm khát.

“50 triệu tiền phí bảo kê đã vào tài khoản rồi à”, lúc này, Lâm Hàn thờ ơ mở miệng.

“Đã nhận được rồi”.

Anh Long gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Thằng nhãi này đúng là không có làm nhục gã ta, chuyển đúng bon 50 triệu cho gã ta.

Khoan đã!

Bỗng nhiên anh Long nheo mắt lại, thằng nhóc này còn trẻ vậy vừa vung tay là chi ra 50 triệu, hơn nữa chuyển tiền xong vẫn mang cái dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mà dáng vẻ này thì không giống giả vờ chút nào, thật sự hắn chẳng xem 50 triệu này là cái đinh gì cả.

Ngay cả 50 triệu còn không coi ra gì, vậy lai lịch và của cải của hắn khủng khiếp đến mức nào chứ?

Người có thể tùy ý lấy ra 50 triệu, vậy thì tài sản gia tộc ít nhất cũng trên chục tỉ rồi!

Loại người này có thể đụng vào sao?

Trong nháy mắt, anh Long bỗng nhiên cảm thấy 50 triệu này như biến thành củ khoai lang nóng vậy.

Bởi vì Lâm Hàn dám cho, nhưng gã ta lại không dám nhận!

Giờ phút này, vẻ mặt anh Long trở nên vô cùng rối rắm, xoắn xuýt lại thành một cục.

50 triệu tệ là số tiền mà hai mươi ba mươi năm gã ta mới kiếm nổi, nói không cần là giả.

Thế nhưng, chàng trai này có thể tùy tiện lấy ra 50 triệu thì lai lịch phải kinh khủng tới mức nào?

Người như vậy cho mày 50 triệu tệ, mày dám lấy hả?

Nếu lấy, bị người ta ghi thù rồi mất cả mạng, vậy thì không đáng!

Con ngươi gã ta đảo một vòng, cuối cùng cắn răng, bước tới cười làm lành nói:

“Này… Người anh em, cậu lấy lại 50 triệu kia đi, tôi không cần đâu”.

“Ồ? Không cần? Tại sao?”, Lâm Hàn nhìn anh Long với vẻ khó hiểu.

Gã đầu hói cũng há hốc mồm, nôn nóng hỏi:

“Anh Long, tại sao lại không cần?”

“Đúng thế, tiền dâng tận tay, không cần thì uổng!”

“Đúng vậy, 50 triệu tệ đó, đây cũng chẳng phải con số nhỏ, mà còn là thằng nhóc kia tự cho!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK