Chương 358
Lâm Hàn nhếch môi lộ ra một nụ cười nhạt.
…
Sập tối, tiệc tân gia cũng đã kết thúc, Triệu Tứ Hải tiễn đám họ hàng về.
Trong nhà còn lại anh ta, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào và hai bố con Trương Đức Thuận.
Bỗng nhiên, điện thoại Triệu Tứ Hải reo lên.
Triệu Tứ Hải lấy ra xem, vừa nhìn vào dãy số gọi đến thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, đi ra chỗ vắng người bắt máy:
“Alo”.
“Triệu Tứ Hải, 3 triệu tệ kia đã cho vay hết rồi, lãi mỗi tháng là sáu phần”, đầu dây bên kia vang lên một giọng khàn đục.
“Cảm ơn, cảm ơn anh Long nhiều!”, Triệu Tứ Hải cười nói: “Không hổ là dân chuyên cho vay nặng lãi, mới chỉ một ngày đã cho vay hết 3 triệu tệ rồi”.
“Tôi cũng không phải dân chuyên cho vay nặng lãi”, đầu bên kia nói:
“Có điều gần đây mở rộng địa bàn, quen thêm vài thằng bạn cho vay nặng lãi, thế nên mới chuyển tiền tiền nhanh như vậy. Nhưng trước đó chúng ta đã bàn rồi, nếu có lãi thì phải chia đôi đấy”.
“Anh Long yên tâm, Triệu Tứ Hải tôi đã nói là làm, chỉ cần lấy lại được cả vốn lẫn lãi, chúng ta sẽ chia đôi”, Triệu Tứ Hải lập tức nói.
“Haha, về chuyện lấy lại vốn thì cậu không cần lo. Bây giờ, toàn bộ Vùng Xám thành phố Đông Hải căn bản đã được thống nhất, tất cả đều là người của chúng tôi, những chuyện đòi nợ vặt vãnh này có là gì đâu”, người bên kia bật cười ha hả.
Triệu Tứ Hải thở phào, điều anh ta sợ nhất là mang tiền đi cho vay, không lấy được tiền lời mà còn mất luôn cả vốn.
“Nghe anh Long nói những câu này thì tôi yên tâm rồi!”, Triệu Tứ Hải cười nói.
“Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây”.
Sau đó tiếng tít tít tít vang lên trong điện thoại.
Triệu Tứ Hải cất điện thoại vào túi, tâm trạng không tệ.
Cho vay 3 triệu tệ, tiền lãi mỗi tháng được sáu phần, nói cách khác, mỗi tháng không cần làm gì cũng kiếm được 180 ngàn tệ tiền lời.
Chia đôi với anh Long thì cũng còn 90 ngàn tệ.
Mỗi tháng kiếm được 90 ngàn tệ thì không ít chút nào!
Mà nếu là một năm thì riêng tiền lãi đã hơn hai triệu, chia đôi cũng hơn một triệu rồi.
“Một năm không cần đến cơ quan, không cần làm việc cũng có hơn một triệu tiền lãi!”
Triệu Tứ Hải cười toe toét: “Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, dù sao số tiền này cũng không phải của mình, là tiền của ekip chương trình Tôi là triệu phú, nhưng lúc mua nhà phải nói tăng thêm ba triệu”.
“Vậy nên ekip chương trình nghĩ mình đã bỏ ra ba triệu này để mua nhà. Nếu ekip biết chuyện này, họ sẽ có quyền lấy lại. Chuyện này chỉ có mình biết, vợ mình cũng không biết nên đương nhiên không cần lo lắng”.
Triệu Tứ Hải lại nghĩ thầm, sau đó quay trở về biệt thự.
Trong phòng khách chỉ có Trương Đào.
Lúc này, Trương Đào đang lấy điện thoại chụp ảnh tại biệt thự, đăng lên story.
“Anh Tứ Hải!”
Nhìn thấy Triệu Tứ Hải, Trương Đào vội bỏ điện thoại xuống, cô ta cảm thấy hơi lo lắng nếu chụp ảnh mà bị phát hiện.
“Không sao, em muốn chụp thì cứ chụp đi, hãy coi đây như nhà của mình!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười nói.
Mặc dù Triệu Tứ Hải hơi khinh thường Trương Đức Thuận và Trương Đào đến từ nông thôn.
Dù sao hai ba con này cũng không phải người sạch sẽ, quần áo họ mặc cũng rất luộm thuộm.
Ngay cả Dương Duyệt cũng có phần bất mãn với hai người này.
Thử hỏi ai mà quen bỗng dưng có hai người ngoài về ở chung nhà với mình? Hơn nữa còn là biệt thự vừa mới mua, mình còn chưa vào ở bao lâu đã phải cho hai người bà con nghèo túng từ quê lên ở cùng.
Nhưng trên bàn ăn vẫn phải nói để cho hai người họ cứ sống thoải mái.
Lời nói ra như bát nước đổ đi, dù trong lòng Triệu Tứ Hải có không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
“Vâng, vâng!”
Trương Đào gật đầu: “Anh Tứ Hải, quả nhiên anh hào phóng hơn tên vô dụng Lâm Hàn kia nhiều!”
Nói xong cô ta lại cầm điện thoại lên chụp ảnh.
“Em ở đây nhé, anh lên lầu tắm đã”.
Triệu Tứ Hải mỉm cười, bước lên lầu.