Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 300

200 triệu tệ lần hai!

200 triệu tệ lần ba!

Đã chốt!

Chúc mừng anh Lâm đã thành công mua được siêu thị Hoa Nhuận!

Tinh!

Điện thoại Lâm Hàn lập tức nhận được tin nhắn:

“Chúc mừng anh Lâm đã dùng 200 triệu tệ mua được siêu thị Hoa Nhuận. Trong vòng 3 ngày, mời anh mang tiền đến tòa án để hoàn thành thủ tục chuyển nhượng. Nếu như quá hạn sẽ trừ vào tiền đặt cọc”.

Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, nở nụ cười, cuối cùng siêu thị Hoa Nhuận cũng đã bị anh mua lại.

Anh bèn ra khỏi nhà đi đến tòa án.

Cùng lúc đó, trong văn phòng chính của siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Đông Hải.

“200 triệu tệ! Thấp vậy ư!”

Lương Sảng nhìn giá bán, mặt mày ngẩn ngơ:

“Siêu thị nhà chúng ta, nào là đất đai, mặt tiền cửa hàng, các thiết bị cộng lại cũng phải 500 triệu tệ, không ngờ lại bị mua với giá 200!”

“Haiz, đành vậy chứ sao”.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh Lương Sảng lắc đầu: “Siêu thị chúng ta đã sắp phá sản, dùng 200 triệu mua, sau đó còn phải bỏ vào ít nhất thêm 100 triệu nữa mới chậm rãi vực dậy nổi. Quăng số tiền đó ra, muốn lấy lại vốn cũng mất khoảng hai ba năm”.

Người này chính là Lương Huy – bố Lương Sảng.

“Cậu Lâm này cũng quyết đoán đấy chứ, thẳng tay quăng ra 200 triệu tệ. Tiểu Sảng, chúng ta đến tòa án làm công tác chuyển nhượng thôi. Có số tiền đó, bố con ta có thể trả hết các khoản nợ rồi”.

“Cậu Lâm…”

Ánh mắt Lương Sảng lóe lên: “Cậu Lâm đó chắc không phải là Lâm Hàn đấy chứ!”

Rồi Lương Sảng chợt lắc đầu, biết Lâm Hàn giàu, nhưng thẳng tay lấy 200 triệu tệ ra chỉ trong một lần thì cô ta không tin anh có thể làm được.

“Tiểu Sảng, để vấn đề đó sang bên đi, chúng ta mau đến tòa án thôi”, Lương Huy hối.

Lương Sảng gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Nửa tiếng sau, hai người đến toà án nhân dân, dưới sự dẫn đường của nhân viên đi tới một căn phòng.

“Ông Lương, anh Lâm mua lại siêu thị của ông đang ở trong, có cả nhân viên quản lý công thương, anh ta sẽ giúp ông hoàn tất thủ tục chuyển nhượng”.

“Được, cảm ơn”.

Lương Huy gật đầu, đẩy cửa vào.

Trong văn phòng, có một chàng trai và một nhân viên công tác đeo kính đang đứng.

“Lâm Hàn!”

Thấy chàng trai đó, Lương Sảng trợn to mắt, không tài nào tin nổi hô.

Cô ta không ngờ Lâm Hàn sẽ ở đây.

“Ừ, lâu rồi không gặp”.

Lâm Hàn mỉm cười nhìn Lương Sảng.

Lương Sảng đảo mắt, lập tức phản ứng lại, cô ta giật mình há hốc mồm nói:

“Người mua lại siêu thị nhà chúng tôi là anh?”

“Đúng vậy”, Lâm Hàn gật đầu, cũng không giấu.

“Tên khốn! Anh lừa tôi!”

Lương Sảng tức đỏ cả mắt, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Hàn:

“Tôi tưởng anh sẽ đầu tư vào siêu thị nhà chúng tôi… Ai ngờ, anh lại muốn mua nó! Cái đồ đáng ghét này!”

Tay cô ta chưa đụng tới Lâm Hàn đã bị nhân viên công tác đứng cạnh ngăn lại:

“Thưa cô, mời cô bình tĩnh một chút”.

Lương Sảng hoàn toàn không chạm vào Lâm Hàn được.

Anh chắp tay sau lưng, cười nói:

“Ngay từ đầu, tôi đã không định đầu tư rồi. Ý tôi chính là dứt khoát mua lại siêu thị nhà cô luôn. Mới có 200 triệu tệ, tôi lời to ấy chứ!”

“Anh! Lâm Hàn, anh nói vậy mà nghe được hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK