Tương phản với vẻ căm ghét của Đông Lăng Tử Lãng khuôn mặt tinh xảo như ngọc cười nhạt cười:
“Hay cho một Phượng Khương Trần đúng là không đơn giản ở cửa thành muốn đánh thì đánh trước cung điện của hoàng hậu muốn đi thì đi bản vương còn tưởng rằng ngươi sẽ chết ở chỗ này.
Vốn định nể mặt mũi Phượng tướng quân thay ngươi nhặt xác để ngươi khỏi phải phơi thây hoang dã hiện tại thì xem ra không cần rồi…”
Thanh âm trong sáng sạch sẽ không có một tia tạp chất lộ ra một hương vị thoải mái để người nghe thấy vẫn còn muốn nghe thêm
“Vương vương vương gia?” Thái giám sau lưng mê muội.
Trời ạ hắn đang nhìn thấy cái gì thế vương gia nhà bọn họ vậy mà đang cười không chỉ cười còn nói nhiều lời như vậy.
Không đơn giản nha không đơn giản nha.
Thái giám cả gan liếc mắt sang muốn xác nhận mình có phải hoa mắt hay không lại phát hiện ý cười trên mặt vương gia đã không thấy đâu nữa.
Thật đáng tiếc mà.
Thái giám buồn bực suy nghĩ vặn ngón tay lại đột nhiên nghe nam tử mở miệng lần nữa: “Đi lấy một áo choàng đến đây.”
Nói xong nam tử phất tay nhanh chân đi về một phương hướng khác.
Nữ tử kia là một người kiêu ngạo.
Nữ tử kia khó khăn lắm mới lọt vào mắt hắn thôi thì thuận tay giúp một chút đi.
Với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.
Nhưng đối với nàng lại là trợ giúp lớn lao.
Coi như là nể mặt mũi của Phượng tướng quân vậy.
Nam tử nghĩ như vậy.
“Vương gia?”
Nam tử rời đi chỉ để lại thái giám đang ngơ ngác.
Hắn có phải nghe lầm rồi không?
Vương gia nhà bọn họ có nhân tính như thế từ bao giờ vậy?
Hắn có thể khẳng định mình không nghe lầm như vậy chính là: “Vương gia ngươi có phải đã để ý người ta rồi không?”
Thái giám thầm đoán trong lòng động tác dưới chân cũng không dám chậm nửa nhịp chạy như bay đi tìm quần áo.
Tính tình của vương gia nhà bọn hắn cũng phải bình thường.
Người kia cũng không phải bình thường.
Không tốt rồi!
Lần này không ai ra ngăn cản Phượng Khương Trần rất nhanh đã ra khỏi cung điện của hoàng hậu.
Đứng bên ngoài cung điện Phượng Khương Trần hít vào một hơi.
Cuối cùng cũng sống sót rồi.
Hít thở không khí mới mẻ ngoài điện Phượng Khương Trần cảm giác bước chân của mình cũng nhẹ nhàng mấy phần thời tiết âm u kia cũng không làm người ta ghét như vậy nữa.
Cảm giác còn sống thực sự rất tốt.
Trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhõm Phượng Khương Trần đang chuẩn bị xuất cung lại nhìn thấy một nam tử phong hoa vô Song cầm một bộ y phục đứng ở chỗ góc cua.
Tư thế kia thật giống như bọn người kia
Tập trung nhìn kỹ.
Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy một dòng nước nóng dâng lên đến trán cứ như vậy đứng tại chỗ không nhúc nhích ngơ ngác nhìn nam tử kia mắt cũng không chớp.
Trong đầu không tự chủ bật ra: “Dáng người như ngọc tạc có một không hai.”
Nam tử này bên trong vẻ tuấn mỹ lộ ra ưu nhã bên trong ưu nhã mang theo tôn quý bên trong tôn quý lại có uy nghiêm vô tận.
Lời gì cũng không cần nói chỉ cần đứng lẳng lặng như thế đã khiến cho người ta có một loại cảm giác nổi bật bất phàm cao quý không thể xâm phạm.
Người nam nhân này tự mình tạo thành một thế giới.
Dạng nam tử này chính là thiên địch của nữ nhân hắn có khiến nữ nhân trong thiên hạ đều điên cuồng theo đuổi.
Ngày hôm nay rõ ràng âm trầm đáng sợ nhưng nam tử kia đứng ở nơi đó trên thân lại có kim quang nhàn nhạt như phong hoa đầy trời đều bị hắn một người chiếm lấy khiến người ta không thể dời mắt.
Nam tử kia sớm đã nhìn thấy Phượng Khương Trần nhưng không lên tiếng cứ như vậy lẳng lặng đứng đó.
Một đôi mắt đen láy nhìn về phía Phượng Khương Trần không xem thường cũng không kinh ngạc giống như hắn không nhìn thấy vẻ chật vật của Phượng Khương Trần hoặc là nói trong mắt của hắn căn bản không có Phượng Khương Trần.
Nam tử này?
Phượng Khương Trần híp mắt nghĩ nghĩ một lúc sau chợt hiểu ra.
Đông Lăng Vũ Cửu đệ đệ duy nhất còn sống của đương kim hoàng thượng là cửu hoàng thúc dưới một người trên vạn người của vương triều Đông Lăng thân phận vô cùng tôn quý.
Khó trách khó trách lại có phong thái như thế.
Khí chất của người hoàng tộc là tự nhiên mà thành người bình thường nuôi dưỡng trong nhà không ra được.
Cửu hoàng thúc này lại là nhân tài kiệt xuất thậm chí Hoàng thượng cũng từng công khai ca ngợi nói: “Giáng trần xuống nhân gian có một không hai.”
Nhưng người nam tử này khiến nữ nhân trong thiên hạ điên cuồng điên cuồng nhưng chỉ lo thân mình đến nay còn chưa cưới vợ Hoàng thượng cũng không thúc giục.
Về phương diện hôn sự Đông Lăng Vũ Cửu là một người đặc biệt.
Chỉ là cửu hoàng thúc đứng ở đây vì cái gì?
Nhìn quần áo trên tay hắn Phượng Khương Trần nhịn không được đoán chẳng lẽ Cửu hoàng thúc đứng ở chỗ này đợi nàng?
Phượng Khương Trần liền vội vàng lắc đầu nàng cũng không dám tự mình đa tình.
Trong trí nhớ của nàng nàng vốn chưa từng tiếp xúc qua cửu hoàng thúc hoặc là nói nữ tử trong thiên hạ này đều chưa tiếp xúc qua cửu hoàng thúc.
Cửu hoàng thúc này có tiếng chán ghét nữ tử!
Phượng Khương Trần trước kia chỉ ở xa xa nhìn cửu hoàng thúc một chút cha nàng và cửu hoàng thúc cũng không có giao tình phải nói cửu hoàng thúc và quan viên của Đông Lăng đều không có giao tình.
Cửu hoàng thúc là người đặc biệt!
Cửu hoàng thúc có một khuôn mặt anh tuấn như ngọc nhưng lại không thích nói cười gương mặt kéo căng tiêu chuẩn mặt hiền tâm lạnh ở chung thật không tốt.
Cửu hoàng thúc là người cao quý nhất thiên hạ cũng là người tịch mịch nhất bên cạnh hắn trừ hạ nhân thì không còn có ai khác.
Nghe nói Cửu hoàng thúc quanh năm suốt tháng cũng không nói chuyện vượt qua trăm câu!
Nhìn thấy Đông Lăng Vũ Cửu Phượng Khương Trần do dự một chút liệu có nên đi lên phía trước hay không.
Cách Đông Lăng Vũ Cửu tầm một mét Phượng Khương Trần lại đột nhiên dừng bước hai chân như đeo chì làm sao cũng không thể đi về phía trước được nữa.
Nàng tuyệt không cho rằng mình lúc này ô uế không chịu nổi dù cho đứng ở đại điện hoàng cung nàng vẫn có thể cao ngạo nhìn đám người coi nhẹ sự xem thường trong mắt người khác.
Nhưng chẳng biết tại sao đối mặt với Đông Lăng Vũ Cửu xuất trần thoát tục như tiên nhân Phượng Khương Trần lại cảm thấy tay chân không phải của mình nữa.
Trong lòng vạn phần không muốn để nam tử này nhìn thấy mình chật vật như vậy.
Phượng Khương Trần không biết rằng vẻ chật vật này Đông Lăng Vũ Cửu đều đã nhìn thấy.
Cũng mặc kệ có muốn hay không dù sao người đang đứng ở đó cũng là một thân vương.
Phượng Khương Trần cúi đầu che giấu giãy dụa trong mắt tiến lên khụy gối hành lễ: “Khương Trần tham kiến Cửu vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“.
.”
Đông Lăng Vũ Cửu không nói gì thản nhiên nhận sự hành lễ của Phượng Khương Trần xa xa nhìn qua chỉ cảm thấy Phượng Khương Trần chật vật hiện tại xem ra.
“Rất khó nhìn.”
Đông Lăng Vũ Cửu thực sự nói vậy.
Trong số lượng một trăm câu nói của một năm thế mà cho Phượng Khương Trần cả một câu thật không đơn giản mà.
Nhưng Phượng Khương Trần lại không cảm thấy vinh hạnh chỉ cảm thấy nội tâm đột nhiên co rút đau đớn.
Ngẩng đầu nhìn Đông Lăng Vũ Cửu lại vô ý rơi vào đôi mắt thâm thúy của Đông Lăng Vũ Cửu.
Thật là một đôi mắt đẹp.
Bên trong đôi mắt đen có ánh sáng rực rỡ đang chuyển động như bầu trời vô ngần khiến người say mê.
Phượng Khương Trần thấy si mê nửa ngày không thu lại ánh mắt.
Lại không nghĩ điều này chạm đến sự kiêng kị của Đông Lăng Vũ Cửu.
“Phượng Khương Trần!” Đôi mắt đen của Đông Lăng Vũ Cửu lạnh lẽo ánh mắt sát khí lạnh lẽo nhìn Phượng Khương Trần cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Đây là câu nói thứ hai!
“Cút.
.”
Đây là câu nói thứ ba!
Đông Lăng Vũ Cửu quăng quần áo trên tay vào trên người Phượng Khương Trần không liếc nhìn nàng thêm một cái nào ngạo nghễ xoay người rời đi.
Phượng Khương Trần nữ tử này chỉ có được như vậy! Nữ nhân nông cạn đến cực điểm vậy mà hắn còn cho rằng nàng bất phàm.
Trong giây phút xoay người trong con ngươi Đông Lăng Vũ Cửu hiện lên một vẻ thất vọng.
“Cái này?” Phượng Khương Trần nhìn quần áo trên người trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Một trận gió thổi tới Phượng Khương Trần cảm giác toàn thân phát lạnh đầu óc lập tức thanh tỉnh lại.
Mặc kệ Cửu hoàng thúc này ở đây vì nguyên nhân gì tình cảm này nàng nhận.
Khóe miệng cong lên thành ý cười không tự giác choàng quần áo trên người mình.
Rất ấm áp!
Ngay một khắc mà Phượng Khương Trần đi lên phía trước Đông Lăng Vũ Cửu lấy ra một chiếc khăn màu trắng cẩn thận lau hai tay của mình sau khi lau xong thì cầm khăn ném vào bên trong hồ sen.
Phượng Khương Trần giống như chiếc khăn này biến mất trong ấn tượng của Đông Lăng Vũ Cửu.