“Tối nan tiêu thụ mĩ nhân ân”, Bộ Kinh Vân hắn như vậy là xứng đáng! Tần Bảo Nhi cũng không phải là loại người những kẻ liếm máu trên đao bọn họ có thể trêu chọc được.
Bọn họ không có phần lịch sự tao nhã lúc nhàn hạ, cũng không thể ở bên cạnh giúp Tần Bảo Nhi đông đắp tuyết, xuân hái hoa.
Nghĩ đến bộ dạng của Bộ Kinh Vân ngày mai, Tô Vân Thanh nở một nụ cười không hề phúc hậu.
Trong ánh mắt giết người của Bộ Kinh Vân, hắn bình tĩnh đưa cây súng trong tay cho Lam Cửu Khánh: “Cửu Khánh, thứ ngươi cần.”
Lam Cửu Khánh nhìn thoáng qua rồi cầm lấy bỏ vào ngực: “Ta đi rồi, mấy hôm nữa để ý một chút.”
Phượng Khương Trần nói gần đây nàng bề bộn nhiều việc, không rảnh làm đại phu cho bọn họ.
“Yên tâm, ta không chết được!” Tô Vân Thanh tràn đầy tự tin.
Trong khoảng thời gian, hắn làm chuyện gì cũng thấy mình thuận buồm xuôi gió, nên tâm trạng hắn rất tốt.
Đối với Tô Vân Thanh, Lam Cửu Khánh rất yên tâm, nhưng người hắn lo là Bộ Kinh Vân…
Gần đây quầy hàng Bộ Kinh Vân quản lý kia xảy ra không ít vấn đề, tuy là không đến mức lung lay tận gốc, như cứ tiếp tục dần dần cũng không thể coi thường.
Lam Cửu Khánh bận tâm đến mặt mũi của Bộ Kinh Vân, không có nhiều lời, nhưng khi nhìn thấy người này hoàn toàn không để tâm vào chuyện chính, Lam Cửu Khánh vẫn quyết định phải gõ trước một phen, tránh để xảy ra chuyện gì lớn.
“Kinh Vân, chuyện bên Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, ngươi nên để ý nhiều hơn một chút.
Số tơ lụa và lá trà bị cướp mất kia có được tìm thấy chưa? Đã có ai ra tay đi điều tra chưa?”
“A!” BKC kinh hoảng đứng dậy, gãi gãi đầu, nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Chuyện đó, ta…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Lam Cửu Khánh cắt ngang: “Bảy ngày, từ khi xảy ra chuyện đến nay đã gần bảy ngày, nhưng cả một cái gật đầu ngươi cũng không có.
Kinh Vân, nếu ngươi cứ ở hoàng thành rồi không quan tâm đến chuyện gì khác được, vậy ngươi cứ đi về trước đi.
Ta có thể an bài người khác đến lo liệu chuyện bên hoàng thành này!”
Không phải hắn nhẫn tâm với Bộ Kinh Vân, mà bọn họ chính là người như vậy.
Họ không có tư cách trải nghiệm nữ nhi tình thường.
Bộ Kinh Vân có thể vui vẻ với người và vật, nhưng tuyệt không thể để vì thế mà ảnh hưởng đến sự vụ bình thường, vì một chút lơ là của Bộ Kinh Vân, vô cùng có khả năng tạo thành thương vong cho hơn một trăm, thậm chí là hơn cả nghìn người!
Trên lưng bọn họ không phải chỉ đeo hy vọng và tính mạng của một vài người, bọn họ không có tư cách tùy hứng và phóng túng.
“Ba ngày, trong vòng ba ngày, nhất định ta sẽ điều tra rõ chuyện đó!” Bộ Kinh Vân cũng biết gần đây bản thân rất nhởn nhơ, lập tức nói đầy cam đoan.
Tất nhiên, trên thực tế, là hắn không muốn rời kinh.
“Được! Nếu ngươi không thể điều tra được trong vòng ba ngày, vậy tự ngươi đến Hình đường nhận phat, sau đó quay trở về Thiên Hạ Đệ Nhất Trang!” Lam Cửu Khánh bỏ lại lời này xong thì xoay người chạy lấy người…
Bộ Kinh Vân đứng sững sờ ngay hiện trường, hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.
Hắn chỉ về hướng Lam Cửu Khánh đã rời đi, run rẩy hỏi: “Vân Thanh, Cửu Khánh hắn, hắn đang nói sự thật đấy à?”
“Huynh đệ, tự giải quyết cho tốt.” Tô Vân Thanh vỗ vỗ bả vai Bộ Kinh Vân, vẻ mặt đồng tình.
Cửu Khánh đã muốn xử phạt Bộ Kinh Vân từ lâu rồi, bây giờ có một cơ hội quang minh chính đại, Cửu Khánh tuyệt sẽ không bỏ qua, đương nhiên Tô Vân Thanh hiểu điều này.
Cửu Khánh chỉ muốn tốt cho Kinh Vân, nếu Kinh Vân còn không thật sự nghiêm túc nữa, bọn họ đều có có thể phải chết vì sai lầm của Kinh Vân!
Sau khi Phượng Khương Trần kiểm tra hết một loạt những thứ Hoàng hậu ban cho mà không phát hiện ra điều gì lạ thường, song nàng cũng không dám sử dụng những thứ Hoàng hậu đã ban thưởng.
Nàng tìm Tô Vân Thanh mua lại thêm một phần giấy và bút mực, còn có một cây đàn không danh không tính.
Nhìn những thứ Tô Vân Thanh đưa đến, Phượng Khương Trần gật đầu đầy hài lòng.
Không hổ là thương nhân đứng đầu Đông Lăng, những thứ này không hề kém đồ nàng được ngự ban chút nào.
Nhưng Phượng Khương Trần đã coi thường thủ đoạn của Hoàng hậu rồi.
Buổi sáng cùng ngày, Hoàng cung lại truyền đến tin tức, nói là vào giờ Tỵ buổi sáng ngày mai, Phượng Khương Trần sẽ dùng Băng Huyền cầm đấu với Tiêu Vĩ cầm của Tô Quán.
Danh Sách Chương: