Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nói một nam nhân có bệnh không tiện nói ra chẳng khác gì nói người kia không phải nam nhân, lời này của Phượng Khương Trần là vô cùng không nể mặt, mặc dù vẻ mặt đại tiểu thư Ôn gia không vui nhưng nghĩ lại phu quân nhà mình không lành nghề, không vừa lòng cũng phải thu lại, lúc đang chuẩn bị mở miệng thì vị phu quân ngu ngốc của nàng đã tranh nói: “Phượng tiểu thư, người có xem bệnh sai không đấy, làm sao bổn thiếu gia có thể có bệnh không tiện nói ra được, bổn thiếu gia là người lão luyện trong chuyện phòng the.

Bảo bối của bổn thiếu gia vừa lớn lại vừa thô, mỗi lần làm đều khiến thân dưới của những nữ nhân kia toàn là nước, từng người thở gấp liên tục dưới thân bổn thiếu gia, từng người khóc lóc cầu xin thiếu gia ta làm lần nữa, bổn thiếu gia chơi vài nữ nhân một đêm cũng không thành vấn đề, sao lại có vấn đề được.


Nếu Phượng tiểu thư không tin có thể hỏi nương tử của ta, bảo bối của bổn thiếu gia có lợi hại hay không.”
Giọng điệu ngả ngớn hạ lưu, ngôn từ bỉ ổi, đừng nói Phượng Khương Trần, chính đại tiểu thư Ôn gia cũng thay đổi sắc mặt, như vậy chính là nói mình hạ lưu vô liêm sỉ ở thanh lâu sở quán, lại nói trước mặt Phượng Khương Trần, rõ ràng là làm đối phương nhục nhã.
“Có đúng không?” Phượng Khương Trần lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, một đêm chơi vào phụ nữ sao? Rất nhanh sẽ trở thành lịch sử thôi, ta sẽ để bảo bối của ngươi mục nát từng chút từng chút một.
Không phải Phượng Khương Trần hung ác, đừng nói ở cổ đại, cho dù ở hiện đại thì nói ra những lời như vậy với một nữ tử cũng là nhục nhã đến cực điểm, ở hiện đại có thể trực tiếp kiện đối phương tội dâm ô.
Ở cổ đại thì càng không phải nói, trực tiếp để nữ tử nghe những lời như vậy có thể xấu hổ đến mức đập đầu vào tường.
“Nếu Phượng tiểu thư không tin, ngươi có thể…” Công tử ngu ngốc còn chưa nói xong lời phía sau đã bị phu nhân nhà hắn, đại tiểu thư Ôn gia ngắt lời.
“Phượng tiểu thư, thật xin lỗi, phu quân nhà tôi nói năng không biết kiềm chế, hôm nào bình tĩnh sẽ tự mình tới nhà xin lỗi.” Sắc mặt Đại tiểu thư Ôn gia lúc trắng lúc xanh, mặc dù vẫn đoan trang nền nã như cũ nhưng Phượng Khương Trần lại nhìn thấy khó xử và chật vật trong ánh mắt của nàng ấy.
Nghĩ đến đường đường là thiên kim của Thế gia lại phải gả cho một nam tử không có chút phẩm hạnh như thế, thật là làm người phụ nữ phải bế tắc.
Nữ nhân tội gì phải làm nữ nhân khó xử, Phượng Khương Trần hoàn toàn không có ý định làm khó đại tiểu thư Ôn gia: “Ôn tiểu thư quá lời, nếu như không còn chuyện gì khác, Khương Trần xin cáo lui trước.”

Ngay cả thiếu phu nhân cũng không gọi đủ để nói rõ rằng nàng rất tức giận, đương nhiên đây cũng là nói cho đại tiểu thư Ôn gia biết, người chọc giận nàng là người của Vĩnh Xương bá phủ, không liên quan đến Ôn Gia.
“Phượng…” Công tử ngu ngốc của Vĩnh Xương bá phủ phát hiện mình bị người ta coi thường thì lập tức nổi giận, nào ngờ vừa mới mở miệng, đại tiểu thư Ôn gia đã ngăn trước mặt hắn ta: “Phượng tiểu thư xin cứ tự nhiên.”
Phượng Khương Trần cũng không khách khí, xoay người rời đi, lúc bước ra cánh cửa, nàng còn nghe thấy âm thanh thanh thúy của cái tát, còn có âm thanh của cái bàn bị lật đổ.
“Tiện nữ, ngươi dám cản ta, ngươi chán sống rồi phải không, không sinh được con là do ngươi không có khả năng, lại dám gọi người đến làm bổn thiếu gia phải mất mặt, Ôn gia, Ôn gia thật sự rất rất giỏi mà, đường đường là Ôn gia mà cũng phải bán con gái…”
Lúc Phượng Khương Trần quay đầu còn nhìn thấy đại tiểu thư Ôn gia bị đánh đến ngã sấp xuống đất, mà vị công tử ngu ngốc kia còn thấy chưa đủ, đạp thêm một cái.
Bạo lực gia đình! Phượng Khương Trần không có ý nhúng tay, tiếp tục đi ra ngoài.
Thế gia, giống như Vương Tạ này, quyền thế như mặt trời ban trưa, cũng giống như Ôn gia vậy, bề ngoài thì chỉnh tề nhưng thật ra đã mục nát, nhưng những thứ này không liên quan gì đến nàng.
“Phượng Khương Trần, con đĩ kia dám đụng đến bổn thiếu gia, thế mà còn làm bộ thiếu nữ còn trinh tiết, không phải chỉ là một kĩ nữ thôi sao, tính là gì chứ.


Đã bị Cửu hoàng thúc và Đại công tử chơi nát rồi còn giả vờ ngây thơ, bày đặt thanh cao trước mặt bổn thiếu gia, không chừng lại dâm đãng dưới người Đại công tử và Cửu hoàng thúc như thế nào.

Thật phóng túng.

Thiếu gia đây còn tưởng rằng có thể chơi chung nữ nhân với Đại công tử và Cửu hoàng thúc, kết quả là mới chỉ đụng một chút, mẹ nó đúng là xui xẻo.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK