Đáng tiếc, Phượng Khương Trần lại không nhìn thấy: “Đa tạ ý tốt của Điện hạ, Ngưng Chỉ Cao này ta không dùng được.
Cũng chỉ là một vết sẹo thôi, đối với ta mà nói hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.
Chẳng lẽ Điện hạ cho rằng tình trạng của Khương Trần còn có thể lập gia sao?”
Phượng Khương Trần trào phúng nói.
Nàng không có chứng cứ, chỉ có thể thăm dò, vào ngày đại hôn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn không biết có liên quan tới ai hoặc là nói có bao nhiêu người góp phần gây ra.
“Có gì không thể, Phượng đại phu đừng tự xem nhẹ mình, có thể rất nhanh thôi ngươi sẽ có một mối nhân duyên tốt hơn.” Cho dù là thiếp của Tây Lăng Thiên Lâm hắn cũng cao quý hơn chính thất nhà bình thường, không phải sao? Ngày sao hắn đăng cơ, có lẽ sẽ không thể phong Phượng Khương Trần làm một trong Tứ phi, nhưng vẫn sẽ trở thành Cung chủ của một cung, thoải mái ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ sự sủng ái của Đế vương.
Phượng Khương Trần muốn thử nhìn ra Tây Lăng Thiên Lâm đang nghĩ gì từ gương mặt của hắn, nhưng nàng hoàn toàn không thẻ.
Trừ phi năm đó nàng không chọn học y mà học ngành phá án và tâm lý tội phạm.
“Khương Trần tự biết danh tiếng của mình, Điện hạ đừng bận tâm đến Khương Trần.
Ngài tổn thương gân cốt, cần phải dùng một trăm ngày để dưỡng thương cho tốt.” Dưới tình trạng nửa tàn phế này, có thể khiến thứ kia không chịu được mà hư mát.
Phượng Khương Trần tiêu soái rời đi, Tây Lăng Thiên Lâm tức giận, hung ác nhìn nàng ở phía sau.
Hắn không tin được Phượng Khương Trần lại ba lần bốn lượt từ chối lấy lòng hắn, đem sự kiêu ngạo và tôn quý của bậc Thiên kiêu chỉ tử dẫm nát trong lòng bàn chân.
Nhìn khắp thiên hạ, chỉ cần hắn thể hiện chút tâm ý với nữ tử nào, nữ tử đó sẽ vô cùng vui mừng.
Phượng Khương Trần dù có ngu ngốc đến đâu cũng nên hiểu rõ đi theo hắn tốt hơn là ở lại Đông Lăng.
Thái y cẩn thận bước lên, tháo băng cho Tây Lăng Thiên Lâm, sau đó thoa lên một lớp bột thạch cao, bước từng bước đi kiểm tra, cuối cùng nói ra quan điểm của mình để thảo luận và bắt đầu chữa trị.
Tôn Chính Đạo biết lúc này tiến lên nhát định không ổn, đang nghĩ ngợi tìm xem vị thái y nào có thể bước qua chữa trị cho hắn thì một thái y muốn nịnh nọt quyền quý chủ động tiến lên đòi chữa trị: “Điện hạ, đây là phương pháp điều trị mà chúng thần thảo luận, mời Điện hạ xem qua.”
“Để đó đi.” Tây Lăng Thiên Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc khăn nhuồm đầy máu trên tay, sắc mặt ngày càng ảm đạm.
“Xin Điện hạ yên tâm, Phượng đại phu đã nối gân mạch lại, hai chân Điện hạ nhất định có thể phục hồi như ban đầu.” Nếu như Phượng Khương Trần ở đây, nàng chắc hẳn sẽ khinh thường vị thái y này.
Phục hồi như ban đầu, thật mơ tưởng quá nhiều, bị thu hẹp nghiêm trọng như vậy mà còn muốn phục hồi lại như ban đầu là điều không có khả năng, chưa kể sau này còn không thể chạy nhảy, chỉ có thể đi lại bình thường.
“Ừ.” Tây Lăng Thiên Lâm lên tiếng, rõ ràng không có ý định trả lời.
Mỗ thái y không hiểu, chỉ muốn thể hiện thật tốt trước mặt Tây Lăng Thiên Lâm.
Sau đó vị Thái tử này có thể nói ông ta có y thuật tốt trước mặt Hoàng thượng hay quan lại quyền quý nào đó, Mỗ thái cẩn thận cười, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Điện hạ, tay người bị thương rồi, để thần thay người bôi thuốc.”
“Cút, Bản điện hạ bị thương thì liên quan gì tới ngươi.” Tây Lăng Thiên Lâm đang tức giận, không có chỗ nào phát hỏa, vị thái y này đúng là chọc phải họng súng.
Tây Lăng Thiên Lâm tức giận khiến tất cả thái y đều giật mình, thấy vậy, Tôn Chính Đạo lập tức tiến lên cáo từ.
“Lui xuống đi.” Dù sao đây là Đông Lăng, Tây Lăng Thiên Lâm cũng không tiện làm khó thái y.
“Hoàng huynh, vết thương của huynh.” Tây Lăng Dao Hân kiên trì bước lên.
“Không cần muội quan tâm.” Tây Lăng Thiên Lâm trợn tròn mắt, ánh mắt quỷ dị mà âm lãnh: “Dao Hân, hãy dành thời gian tâm sự với Hoàng hậu và An Yên Công chúa , đem hết những hành động lỗ mãng và vô lễ của Phượng Khương Trần nói rõ từng cái.”
Phượng Khương Trần, ta muốn ngươi ở Đông Lăng không thể sống yên ổn, đến lúc đó, ngươi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài ta.
“Vâng, hoàng huynh.” Dao Hân Công chúa không biết Tây Lăng Thiên Lâm làm vậy là có ý gì, nhưng nàng ta rất vui khi có thể chèn ép được Phượng Khương Trần.
Danh Sách Chương: