Mặc dù mang tiếng xấu nhưng nàng chưa bao giờ muốn mắt đi sự trong trắng của mình, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, ra ngoài cũng không có sự bảo vệ của phụ thân và ca ca, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Khó trách Phượng Khương Trần cẩn thận như vậy, nàng hiện tại không có gì để phòng thân nên mang theo chút thuốc mê mới có thể an tâm.
Sau khi dặn dò Tôn Tư Hành phải trông chừng kỹ Tạ Nhị phu nhân và Tôn phu nhân, Phượng Khương Trần liền lên chiếc xe ngựa do Hoàng cung phái đến.
Thú uyễn trong hoàng cung là nơi nuôi dưỡng những loài kỳ trân dị thú, chiếm diện tích lớn và có đường đua ngựa, là nơi Hoàng thượng đến để tìm thú vui.
Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán tú vào sau Đông Lăng, hai người bọn họ liên tục khoe khoang chiến mã Tây Lăng cường hãn cỡ nào, đồng thời không quên hạ thấp chiến mã Đông Lăng quá kém, ky binh quá yếu.
Với tư cách người chủ trì, hành động của Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán tú khiến cho Đông Lăng Hoàng thượng rất bắt mãn, cảm giác thật mắt mặt.
Khi hai nữ nhân kia khiêu khích, muốn tỷ thí với An Yên Công chúa , tuy rằng Hoàng thượng không mấy nguyện ý nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.
Chỉ là trận chiến của nữ nhi, thắng cũng tốt mà thua cũng chẳng sao, nhưng đáng tiếc Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán tú không phải người ăn chay.
Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán tú dùng thủ đoạn làm lớn chuyện này, nói rằng Tam quốc tỷ thí, mỗi một chiến mã đều rất tốt biến cuộc tỷ thí giữa các nữ nhân thành chuyện quốc gia đại sự quy mô nhỏ.
Kết quả, ngoại trừ Phượng Khương Trần, người một chút cũng không quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, hằng ngày chỉ làm một nữ tử bận rộn y thuật, mọi người cơ bản đều biết rõ.
Hoàng thượng đâm lao thì phải theo lao, ông ta và Hoàng hậu trực tiếp đến xem cuộc chiến theo lời mời của Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán tú, bắt luận thế nào, Đông Lăng cũng không thể thua trong cuộc tỷ thí này.
Nhưng mà…
Trong Tứ quốc, ky binh của Đồng Lăng là yếu nhất, điều này ai cung biết, hơn nữa ky binh tốt nhất Đông Lăng là của Vũ Văn gia, nhưng lúc này Vũ Văn Nguyên Hòa đã bị ông ta nhắm mắt ném tới biên cương, nước xa không cứu được lửa gần.
Chủ nhà bi ai, người ta đề nghị tỷ thí, không đồng ý chính là hèn nhát, sau khi đồng ý thì thắng chính là thắng, còn thua chính là mắt đi uy quyền của một quốc gia.
Phượng Khương Trần xem như là người đến cuối cùng, khi nàng đền thì Thú uyễển đã đầy người, Phượng Khương Trần chọn một vị trí ít người để ý, vừa chuẩn bị ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói của Tây Lăng Dao Hân.
“Hoàng thượng, không biết Phượng Khương Trần đã đến hay chưa, nếu như đã đến, chúng ta có thể bắt đầu so tài chưa?”
Ai?
Từ lúc nào mà Phượng Khương Trần nàng có quyền quyết định khi nào bắt đầu cuộc tỷ thí vậy.
Phượng Khương Trần đứng một chỗ, đứng ngồi không yên.
“Phượng Khương Trần đâu?” Giọng của thái giám vang lên như tiếng sắm, Phượng Khương Trần không còn cách nào khác, chỉ có thể bước ra ngoài, quỳ lạy: “Dân nữ Phượng Khương Trần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến Hoàng hậu…”
Phượng Khương Trần phóng khoáng tự nhiên, cử chỉ đoan trang, không có chút khiếp sợ, hoàn toàn không giống với lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng, lần này Phượng Khương Trần tiến cung không còn vẻ rụt rè và bất an nữa.
Không phải Phượng Khương Trần đột nhiên to gan, không sợ Hoàng thượng mà là hôm nay Hoàng thượng vốn không có cách nào trấn áp nàng, bởi vì dáng vẻ phải hòa nhã, ông ta nên hy vọng Phượng Khương trần hôm nay không bày ra bộ dạng sợ sệt, để tránh làm mắt mặt Đông Lăng mới phải.
Cũng may, Phượng Khương Trần coi như đã gặp qua tình cảnh này, nếu đổi lại là Phượng Khương Trần trước kia, đoán chừng đã bị hù chết khiếp, làm sao có thể trần tĩnh tự nhiên được.
Phượng Khương Trần vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của mọi người, từ Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng, Đông Lăng Tử Thuần đều nhìn nàng mỉm cười, trong khi đa số mọi người đều nhìn Phượng Khương bằng ánh mắt dò xét.
Không phải Phượng Khương Trần tuyệt thế vô song mà là bộ dáng thanh tú động lòng người đứng ở giữa sân, muốn người ta không chú ý cũng không được.
Danh Sách Chương: