Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cởi quần áo ra đi.

” Tâm trạng Cửu Hoàng thúc tốt nên ngữ khí cũng từ điên cuồng gió bão biến thành mưa lâm thâm, tuy không có cảm giác như gió xuân nhưng ít nhất cũng không quá lạnh lùng nữa.

Giơ đầu ra cũng là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, nàng đành liều thôi.

Phượng Khương Trần cắn răng cởi áo khoác ngoài ra, vết thương dữ tợn hiện ra trên tấm lưng trắng như tuyết của Phượng Khương Trần, mảng bầm tím chỗ eo, dưới sự tương phản của làn da trắng như tuyết, vết thương càng trở nên rõ ràng.


“Lúc nào bị thương vậy?” Cửu Hoàng thúc ấn vào chỗ bầm tím, đôi mắt thâm sâu mang theo sự mù mờ, làm người khác nhìn mà thấy sợ.

“Đau quá, ngươi nhẹ thôi.

” Phượng Khương Trần bị đau suýt cắn phải lưỡi, chỉ là một vết tương nhỏ thôi mà việc gì phải vậy.

Năm xưa khi nàng còn hay đánh lộn, trên người lúc nào cũng có những vết thương như thế này, nàng đã quen rồi.

“Bây giờ thì biết đau rồi, nàng đã làm những gì rồi?” Tuy nói vậy nhưng Cửu Hoàng thúc vẫn nhẹ tay hơn, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vết thương, vẻ mặt đau lòng.

Người phụ nữ này đến bao giờ mới học được cách để hắn ở vị trí đầu tiên đây, đến bao giờ mới học được cách chăm sóc bản thân, không để hắn lo lắng đây?
Phượng Khương Trần: Vĩnh viễn không học được, vì thế ngươi phải lo lắng cho ta cả đời, chăm sóc cho ta cả đời, chiều ta cả đời, yêu ta cả đời!
Toàn thân Phượng Khương Trần căng ra, cơ thể nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, khi ngón tay mạnh mẽ của Cửu Hoàng thúc sờ vào vết thương nhạy cảm, cả người Phượng Khương Trần run lên, không nhịn được há hốc mồm.

Cảm giác tê dại bắt đầu từ phía sau lưng, giống như bị điện giật, cơ thể hơi run lên, Phượng Khương Trần cố ngậm miệng lại, nuốt vào âm thanh rên rỉ, chỉ oán trách: “Cửu Hoàng thúc đừng sờ linh tinh, ta là bệnh nhân, là bệnh nhân đấy!”
Không phải là nàng cố ý hờn giận mà thực sự là thân thể của nàng không chịu được sự trêu đùa của Cửu Hoàng thúc, chỉ cần Cửu Hoàng thúc chạm nhẹ vào thì thân thể nàng lại mềm nhũn ra.


Tim rung động thì tình cảm cũng rung động theo!
“Trong đầu nàng rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy hả, bản vương vẫn còn chưa cầm thú đến mức này đâu.

” Khoảnh khắc này trên mặt Cửu Hoàng thúc cũng đầy vẻ âm u, trong mắt của Phượng Khương Trần hắn “đói khát” đến thế sao, nếu không sao nàng lại cho rằng mình có ý nghĩ đó chứ?
Cửu Hoàng thúc không vui, giơ tay lên muốn vỗ vào lưng Phượng Khương Trần nhưng lại nghĩ đến vết thương trên lưng Phượng Khương Trần nên đổi thành vỗ mông.

“Tét!” Cửu Hoàng thúc tức giận nên ra tay không nương tình, vỗ mạnh lên mông Phượng Khương Trần.

Đau mới tốt!
Phượng Khương Trần vốn đang cố chống đỡ cơ thể, không muốn hai đùi mình chạm vào phản nhưng cái vỗ này của Cửu Hoàng thúc đã vỗ cho Phượng Khương Trần ngã trên giường luôn, phía trong hai đùi va vào phản.

“A… Đau quá.

” Phượng Khương Trần không đề phòng nên bị đau suýt cắn phải lưỡi mình.


Có chuyện gì vậy?
Cửu Hoàng thúc nghe ra Phượng Khương Trần không phải đang giả vờ, liền giật mình tưởng mình đã ra tay quá nặng vội vươn tay ra ôm Phượng Khương Trần vào lòng, xoay người mình ngồi lên phản, lật người Phượng Khương Trần lại, ôm vào lòng, cẩn thận tránh vết thương sau lưng nàng.

“Lần ra khỏi thành này làm nàng trở nên yếu đuối hơn rồi, bản vương đánh nàng mà nàng còn dám tỏ sắc mặt cơ đấy.

” Cửu Hoàng thúc chưa từng nói được nửa câu yêu thương bao giờ nhưng động tác tay của hắn lại lộ ra cảm xúc thật sự của hắn.

Nóng vội, khó chịu.

Phượng Khương Trần đã dần khôi phục lại sau cơn đau vừa rồi nên có tâm trạng nghĩ cái khác rồi, nhưng vừa nghĩ đến thì mặt nàng lập tức trắng bệch.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK