Nàng không dám để cho Phù Lâm biết trên người nàng có vết thương gì, chẳng may sau khi biết trên người nàng có vết thương thì hắn nổi ác ý gì đó thì sao.
Nàng không hiểu rõ Phù Lâm lắm, nếu không phải cần cứu Vương Cẩm Lăng, nàng cũng sẽ không đi chung đường với một người xa lạ.
“Cái gì? Túc thân vương phủ?” Người canh cửa thành giật nảy mình, nhanh chóng chạy xuống.
Tuy rằng nói phép vua thua lệ làng, thế nhưng danh hào Túc thân vương phủ này quá lớn, người canh cửa thành nào dám ngó lơ.
Một tiếng vọt kẹt vang lên, cửa nhỏ bên cạnh được mở ra, người canh cửa thành cung kính hỏi: “Hai vị đại nhân, hai người có đồ vật chứng minh thân phận gì không?”
Trong thời đại này, không phải ngươi chỉ cần kêu gào một câu ngươi là ai thì đối phương sẽ tin tưởng, ngươi nhất định phải xuất trình đồ vật tương ứng để chứng minh.
Phải biết rằng tướng mạo của quan viên nơi này không được phổ cập rộng rãi, người ở hoàng thành cả đời cũng chưa chắc nhớ được mặt của mấy người làm quan.
Phượng Khương Trần đưa lệnh bài cho đối phương, đối phương tiếp nhận bằng hai tay rồi nói một câu: “Mời hai vị chờ một chút.” Y lập tức cầm lệnh bài vào thành, tìm người thẩm tra để đối chiếu thân phận.
“Ngươi không sợ bọn họ lấy lệnh bài đi sao.” Phù Lâm cảm thấy kì lạ, trong suy nghĩ của hắn ta, tấm lệnh bài kia hẳn rất quý giá, sao nàng có thể tiện tay đưa cho người khác như vậy.
“Bọn họ không dám.” Phượng Khương Trần không lo lắng.
Những người này vừa ra đời đã bị nhồi nhét quan niệm phục tùng và nghe lệnh, bọn họ không dám phạm thượng.
Quả nhiên, chỉ sau một nén nhang, thái thú thành Dịch Thủy tự mình ra nghênh tiếp, vừa thỉnh tội vừa thỉnh an.
Sau khi chiêu đãi một bữa ăn ngon uống sướng, ông ta còn nhường lại nơi ở của bản thân cho bọn họ.
Nếu không phải Phượng Khương Trần nói bọn họ có công việc trên người, muốn nghỉ ngơi thì nói không chừng thái thú thành Dịch Thủy sẽ một mực muốn cùng ở chung.
“Đúng là đạo đức giả.” Thái thú vừa đi, Phù Lâm đã căm ghét mở miệng.
“Việc này rất bình thường, đừng quên chúng ta là người của hoàng thành đến, ông ta đương nhiên muốn chiêu đãi chúng ta thật tốt.
Nơi này là phủ thái thú, hôm nay chúng ta hẳn sẽ rất an toàn.
Đi tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon, hừng đông ngày mai chúng ta lập tức lên đường.”
Đối mặt với sự nịnh nọt và lấy lòng của thái thú, Phượng Khương Trần cũng không thấy kỳ lạ mà trái lại còn rất quen thuộc, chuyện này nàng cũng từng hưởng thụ hồi còn ở hiện đại.
Ở bệnh viện quân đội, nàng là một bác sĩ nhỏ bé bị người khác xa lánh, ai ai cũng có thể sai bảo.
Nhưng khi đi công tác, viện trưởng của những bệnh viện nơi khác đều vô cùng khách sáo với nàng, bởi vì nàng đại diện cho bệnh viện tuyến đầu của quân đội.
Thái thú thành Dịch Thủy tuy rằng là quan phụ mẫu một phương, có thể làm mưa làm gió ở nơi này, nhưng khi đến hoàng thành – nơi mà quý tộc khắp nơi, thế gia trải khắp chốn kia, thì ông ta chẳng là gì cả, là một người gặp ai cũng phải cúi đầu.
Quan ở kinh thành gần với thiên tử, quan viên nơi khác tự động thấp hơn một bậc, phải liên tục lấy lòng để bọn họ có thể giúp hai lời tốt đẹp trước mặt quý nhân.
Đặt trong bối cảnh hiện đại, bọn họ chính là người được trung ương phái đến, đi đâu cũng có người tiếp đãi.
Còn về cấp bậc của bọn họ, đặt trong thời hiện đại thì tỉnh trưởng tiếp đãi cũng không quá đáng, Túc thân vương chính là một trong chín người đứng đầu ở cục chính trị, là một nhân vật có quyền lực khổng lồ.
Có lời này của Phượng Khương Trần, Phù Lâm cũng yên tâm hưởng thụ sự phục vụ của người trong phủ thái thú.
Phượng Khương Trần thấy dáng vẻ rất tự nhiên, mặc cho hạ nhân hầu hạ của hắn ta thì có thể đoán được thân phận Phù Lâm không hề kém, đoán chừng ở nhà cũng là một người tôn quý.
Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần liền yên tâm đi vào gian phòng của mình.
Nàng ra hiệu cho người hầu lui xuống, bắt đầu cởi quần áo ra.
Sau khi cởi được lớp trang phục chống rét, nàng lập tức thấy quần trong bị nhuộm đỏ máu.
Danh Sách Chương: