Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 607

 

Phượng Khương Trần không biết thái giám nói gì với Văn Trúc, nàng cũng chẳng muốn biết.

 

Đầu tiên, Văn Trúc hơi sửng sờ, ngay sau đó có vẻ khó tin rồi dùng sức gật đầu, biểu cảm trên mặt cũng không ngừng thay đổi, nếu Phượng Khương Trần nhìn thấy chắc hẳn sẽ nói tốc độ trở mặt của cung nữ này còn nhanh hơn lật sách.

 

Thái giám nói xong liền lùi trở về, ông ta không có ý chào hỏi Phượng Khương Trần. Nàng cũng lười để tâm tới những chi tiết nhỏ này, chỉ cần kết quả hợp ý nàng là được.

 

Văn Trúc thay đổi thái độ kiêu căng ban nãy, cung kính tiến lên: “Phượng tiểu thư ơi, hai cung nữ này không hiểu chuyện nên mới mạo phạm người, nô tì sẽ sai người đánh chết họ!”

 

Nói xong, bèn ra lệnh cho thái giám thô bạo bước lên, áp giải hai cung nữ ép họ nằm xuống ghế dài.

 

“Cô cô tha mạng, xin cô cô tha mạng.” Giờ phút này, hai cung nữ mới thực sự nhận ra bọn họ sắp bị đánh chết, gào khóc om sòm.

 

Văn Trúc làm như không nghe thấy, nàng ta bước lại gần và ra hiệu với thái giám hành hình.

 

“Phượng tiểu thư tha mạng, Phượng tiểu thư, xin người hãy thương xót tha cho nô tỳ. Nô tỳ không dám nữa, Phượng tiểu ơi, làm ơn. Phượng tiểu thư, người là đại phu có lòng nhân từ, cầu xin người!”

 

Hai cung nữ vùng vẫy khỏi tay của thái giám cấp thấp, quỳ xuống bên chân của Phượng Khương Trần liều mạng dập đầu. Máu và nước mắt hòa trên mặt nàng ta, hoàn toàn y hệt dáng vẻ nhếch nhác trước kia của Phượng Khương Trần.

 

Nói không mềm lòng là nói dối, mặc dù hai tay nàng dính máu nhưng chưa từng giết người vô tội. Có điều người của Chiêu Yên điện cứ thích tính kế nàng, Phượng Khương Trần không thể bỏ qua.

 

Trong cung, thái giám chịu trách nhiệm chấp hành hình phạt không bắt được hai cung nữ? Thậm chí không ngăn được miệng của họ?

 

Thật sự nghĩ rằng Phượng Khương Trần nàng ngu ngốc, sẽ đi theo sắp xếp của Tạ quý phi sao?

 

Phượng Khương Trần tỏ ra bình tĩnh, nàng chăm chú ngắm các kiểu hoa văn trên tấm bình phong, hoàn toàn tảng lờ trước những lời kêu cứu.

 

Vì mấy câu nói giết người thì quá vô lý, nhưng Phượng Khương Trần biết trọng điểm không phải là vài câu nói của hai cung nữ này châm biếm nàng, mà là thái độ của Tạ quý phi.

 

Có lẽ hai cung nữ này là người vô tội, tuy nhiên hai người họ là quân cờ của Chiêu Yên điện, là quân cờ mà Tạ quý phi vứt bỏ, sống hay chết đều không liên quan tới Phượng Khương Trần nàng.

 

Trong hoàng cung này, sau khi gặp thoáng qua thần chết mấy lần, Phượng Khương Trần đã hiểu ra một đạo lý, ngươi không muốn giết người ta nhưng đối phương chưa chắc bỏ qua cho ngươi. Ngươi mềm lòng, kẻ thù của ngươi sẽ không mềm lòng.

 

Nhân từ nương tay với kẻ địch là cách làm ngu xuẩn nhất.

 

Hôm nay nếu nàng buông tha cho hai cung nữ này, tuy được tiếng thơm nhưng cũng đồng nghĩa thừa nhận mình bất tài, chứng tỏ người sai là nàng. Hôm nay, bất luận thế nào hai cung nữ này đều phải chết, nếu không người chết tiếp theo sẽ là nàng.

 

Văn Trúc thấy Phượng Khương Trần không hề động lòng chút nào, trong lòng nàng ta càng sợ hãi hơn. Ở tuổi này, có thể tàn nhẫn máu lạnh, sát phạt quyết đoán như thế, ngay cả đấng nam nhi cũng không bằng.

 

Nàng ta nhớ khi Tạ quý phi mới vào cung, đừng nói là đánh chết cung nữ, thậm chí trách phạt nặng cung nữ cũng cảm thấy đau lòng và áy náy. Nghe cung nữ cầu xin tha thứ sẽ mềm lòng bỏ qua cho đối phương, mãi đến sau này bị cung nữ hãm hại suýt bị biếm vào lãnh cung, Tạ quý phi mới hiểu được sống trong cung không có người vô tội, chỉ có người đáng giết, người có thể dùng và đồ vô dụng.

 

Văn Trúc biết rõ trận dò xét này Chiêu Yên điện đã thua: “Các người còn thất thần cái gì, mau lôi hai nô tỳ xuống đánh thật mạnh cho ta.”

 

“Dạ, cô cô.” Thái giám cấp thấp vội vàng bước lên kéo hai nô tỳ đè xuống trên ghế dài.

 

“Tha mạng, xin tha mạng, Phượng tiểu thư, xin hãy tha mạng cho nô tì, nô tì không dám nữa.” Hai cung nữ vừa khóc vừa la, liều mạng giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thể thoát ra được.

 

Vẻ mặt Phượng Khương Trần không thay đổi, chỉ là ánh mắt ngày càng lạnh.

 

“Bốp, bốp, bốp…”

 

Tiếng gậy đánh xuống, hai cung nữ bị đau gào thét càng thêm thảm thiết. Trong lòng Phượng Khương Trần cảm thấy ê ẩm, da đầu tê dại, vô số lần nàng muốn chạy ra khỏi cửa để ngăn cản nhưng lại kiềm chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK