Sư phụ hắn ta, một nữ tử cao ngạo kiên cường như vậy, sao chịu làm thiếp của người ta.
Tôn Tư Hành rất lo, mày càng nhíu chặt lại, hành động này khiến cho sáu nha hoàn sợ hãi, nhân lúc Tôn Tư Hành lấy châm, Đồng Giác cẩn thận hỏi: “Tôn công tử, Tú nhà ta nàng ấy sẽ không có việc gì chứ?”
“Ta sẽ không để cho sư phụ xảy ra chuyện.
” Tôn Tư Hành ý bảo bốn tì nữ Xuân Hạ Thu Đông mang một ít đèn tới, để hắn ta dễ dàng thi châm.
Đêm nay, tiểu viện Tây Khu đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt là phòng ngủ của Phượng Khương Trần, còn sáng hơn cả ban ngày, mỗi người phòng trong đều xốc tinh thần lên, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp một cái, sợ chính mình sai một cái, Phượng Khương Trần sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Tôn Tư Hành nửa quỳ ở bên cạnh người Phượng Khương Trần, chân đã tê hết rồi, hắn ta ngay cả động cũng không dám động một chút nào, tay chạm vào da, sau khi đâm xuyên qua, lại nhẹ nhàng kéo ra, cứ như thế, vòng đi vòng lại…… Tôn Tư Hành cảm thấy may mắn, một kiếm kia của thích khách cũng không có cắt đứt động mạch trên cổ của Phượng Khương Trần, bằng không mạch máu bị co vào trong, hắn ta cần phải móc mạch máu ra để khâu lại, đến lúc đó miệng vết thương trên cổ Phượng Khương Trần càng khó coi hơn.
Tôn Tư Hành dùng chỉ chuyên dụng khâu vết thương trên cổ trước, sau khi khâu xong mạch máu, lại thay một bộ kim chỉ khác, nhìn kỹ sẽ phát hiện, đường kim mũi chỉ Tôn Tư Hành khâu, so ngày thường hay khâu vết thương bên ngoài còn tinh tế hơn, mà lúc khâu lại, Tôn Tư Hành cũng cẩn thận vô cùng, cần phải bảo đảm đường kim mũi chỉ đều đẹp.
Hắn ta để lại một đường chỉ, lỡ như vết sẹo trên cổ của Phượng Khương Trần không mất đi, cũng có thể đẹp hơn một chút.
Xuân Hạ Thu Đông và Đồng Giác, Đồng Dao là lần đầu tiên nhìn thấy khâu vết thương ngoài, không thể không nói là rất đẫm máu, rất bạo lực, sáu tiểu cô nương xem như có kiến thức, nhưng nhìn thấy Tôn Tư Hành cầm châm, chọc tới chọc lui trên người Tú của các nàng, vẫn không nhịn được mà tê dại, nếu không phải lo lắng cho Phượng Khương Trần và mạng nhỏ của mình, sáu cô nương phỏng chừng đã ngã xuống đất từ lâu.
Đối với người của tiểu viện Tây Khu mà nói, tối nay đã định là một đêm dài đằng đẵng, trước không chỉ nói tới mọi người ở Phượng phủ, mà còn có đám ảnh vệ và thị vệ đuổi theo thích khách kia.
Thích khách hắc y kia có thể dưới sự bảo vệ gấp đôi của thị vệ và ảnh vệ lẻn vào phòng của Phượng Khương Trần, thực lực tất nhiên là không kém, ít nhất đều mạnh hơn bọn ảnh vệ và thị vệ.
Trên mình thích khách hắc y có hai vết thương, nhưng cũng không có bị thương đến chỗ quan trọng, hơn nữa thích khách hắc y đã có chuẩn bị từ trước, ảnh vệ và thị vệ cho dù một đường đuổi theo, cũng để cho người nọ chạy thoát.
Một canh giờ sau, ảnh vệ và thị vệ bất lực trở về, trở lại tiểu viện, biết được Phượng Khương Trần tuy rằng còn chưa tỉnh, nhưng đã không còn nguy hiểm, ảnh vệ và thị vệ đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ đêm nay thất trách, lại không bắt được thích khách nhất định sẽ bị trách phạt, nhưng Phượng Khương Trần còn sống, bọn họ ít nhất cũng có thể giữ lại được mạng nhỏ.
Ảnh vệ của phủ Cửu vương và thị vệ của phủ Trác Thân Vương, tuy rằng đều biết sự tồn tại của nhau, nhưng nay lại là lần đầu tiên chạm mặt, anh em cùng cảnh ngộ cả khuôn mặt khóc tang, đối mặt với nan đề của mọi người, hai bên đi cùng nhau, thương lượng chi tiết một chút, soạn xong khẩu cung, tản sáng từng người rời đi, báo với chủ tử nhà mình chuyện Phượng Khương Trần gặp phải thích khách bị đánh trọng thương chưa tỉnh…
Uỳnh… Cả người Bộ Kinh Vân như uốn thành hình vòng cung, sau khi vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung thì trực tiếp đâm thẳng vào tường và rơi dọc xuống đất theo bức tường.
“Bộ Kinh Vân, đây là lần thứ mấy rồi hả? Ngươi làm ta quá thất vọng.
” Lam Cửu Khánh chỉ tay vào Bộ Kinh Vân, mắng.
“Cửu Khánh, chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
” Bộ Kinh Vân mặc kệ cơn đau, chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, giải thích một cách đáng thương.
Danh Sách Chương: