Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tây Lăng Dao Hân có cảm giác như đánh vào bông, đang lúc tức giận thì Phượng Khương Trần mở miệng nói: “Nếu Điện hạ không muốn mình bị tàn phế thì phiền phối hợp một chút, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy.

Nếu không phải vừa lúc ta đã hoàn thành xong công việc trong tay, điện hạ cản ánh sáng của ta khiến ta đâm sai một kim, chân này lập tức liền bị phế.”
“Còn Dao Hân Công chúa, lúc làm việc người tốt hơn hết là nên tránh xa ta ra.


Người là công chúa không sai, nhưng người không hiểu rõ gì về những việc này, tùy tiện xen vào còn có thể hại chết người.

Lúc trước ta đã nói, nếu người không tin Phượng đại phu thì nên mời cao minh khác, dù sao cũng không phải ta tự mình xin ở lại chữa trị cho Điện hạ.”
Phượng Khương Trần coi thường Tây Lăng Thiên Lâm, chính thức coi thường hắn.
Thái tử chó má gì chứ, người này một chút đầu óc còn không có, vừa nãy nguy hiểm như thế nào, những người này căn bản không biết được…
May mắn thay, trên đời vẫn còn nhiều điều may mắn, nếu không nhờ cảm giác tay của nàng không tệ, thì e là ca phẫu thuật khâu lại vết thương cho Tây Lăng Thiên Lâm đã thất bại.
Sau khi giáo huấn xong, Phượng Khương Trần trông không mấy vui vẻ và tự hào, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên nghiêm túc hơn, nàng không hề che giấu bắt cứ mãn nào đối với hai huynh muội Tây Lăng Thiên Lâm.
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, nén cơn giận chuẩn bị khâu chiếc chân còn lại, lúc này đây nàng cũng chỉ rõ Tôn Chính Đạo lau mồ hôi cho nàng, cho thấy Tây Lăng Thiên Lâm bị nàng ghét bỏ rồi.
Tây Lăng Thiên Lâm có chút mắt hứng, nhưng hắn biết Phượng Khương Trần là vì muốn tốt cho hắn.
Con người chính là kỳ lạ như vậy đấy, trước đây Phượng Khương Trần muốn tốt cho hắn nhưng hắn trước sau đều không nhìn ra, hiện tại lại dễ dàng nhận ra, nhưng có một số sai lầm đã mắc phải vốn không thể vãn hồi.

Phượng Khương Trần không phải loại người như vậy, được nam nhân ái mộ cũng không quên thân phận của mình.

Lúc này Tây Lăng Thiên Lâm phần nào hiểu được vì sao Đông Lăng Vũ Cửu lại nhìn Phượng Khương Trần với vẻ ngưỡng mộ, vì sao Vương Cẩm Lăng lại đồng ý kết giao với nàng và vì sao Vũ Văn Nguyên Hòa lại nguyện ý bảo vệ nàng.
Ngoài tài nghệ y thuật của nàng, Phượng đối với mạng sống rất có chấp và nghiêm túc.

Mặc dù nàng chán ghét bản thân hắn nhưng lại không đem tâm tư này vào trong quá trình chữa trị.

Nữ tử này rất thật thà, trong một thế giới được coi là thịnh thế nhưng thật ra là thời kỳ loạn lạc này, phần chân thành này đặc biệt hiếm có.
Trong lúc Tây Lăng Thiên Lâm đang trầm tư, Phượng Khương Trần đã băng bó kỹ miệng vết thương sau đó đứng dậy: “Điện hạ, Khương Trần đã làm xong, phần còn lại xin giao cho các thái y.”
“Đa tạ Phượng đại phu.” Tây Lăng Thiên Lâm thật tâm nói.
Tây Lăng Dao Hân rất không tin tưởng Phượng Khương Trần, nghe xong mới trở lại trạng thái bình thường.
Hoàng huynh nàng ta tốt xấu gì cũng là Tây Lăng Thái tử, Phượng Khương Trần khẳng định không dám giở trò, nếu không, dù có lời hứa của hoàng huynh, Phượng Khương Trần cũng không sống được bao lâu.
Phượng Khương Trần hờ hững nhếch miệng, thu dọn đồ đạc xong liền quay sang từ biệt với Cửu hoàng thúc, người có thân phận như Cửu hoàng thúc cũng xem như không có quyền hạn gì với nàng.
“Đúng lúc Bản vương có chuyện muốn nói, tiễn ngươi đi một đoạn, lúc này một cô nương ra ngoài một mình rất không an toàn, nhỡ gặp phải người có ý đồ gì đó, để xảy ra chuyện chung quy cũng không tốt.”

Đông Lăng Vũ Cửu dường như có điều gì muốn nói, Tây Lăng Thiên Lâm và Tây Lăng Dao Hân cảm thầy mí mắt mình cùng lúc giật giật.
Mặc dù chuyện ngày hôm đó được giữ bí mật, hơn nữa những người biết sự tình đều bị diệt khẩu, nhưng nếu thật sự muốn điều tra thì vẫn có thể tìm ra vài manh mồi, Lam Cửu Khánh có thể tìm ra Cửu Châu long mạch địa đồ thì người khác cũng có thể.

“Phượng đại phu, trán ngươi bị thương rồi, cần phải bôi thuốc.” Tây Lăng Thiên Lâm muốn giữ Phượng Khương Trần ở lại nhưng không tìm được lý do.
Tây Lăng Thiên Lâm không nhắc thì nàng còn không biết, hắn vừa nhắc nàng mới cảm thấy đau nhói ở trên trán: “Không cần Điện hạ nhọc lòng quan tâm, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”
“Nếu để lại sẹo cũng không ồn, nơi này của Bản điện hạ có mấy bình Ngưng Chi Cao, Bản điện hạ phái người đưa cho ngươi.” Ngưng Chỉ Cao là hoàng thất Tây Lăng bí mật chế tạo, có tác dụng xóa sẹo và trẻ hóa làn da, vô cùng hiệu quả.

Tôn Chính Đạo vội vàng nháy mắt với Phượng Khương Trần, ngụ ý bảo nàng nhận lấy.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK