Lúc Phượng Khương Trần chạy đến, trận chiến đã kết thúc từ lâu, mãng xà đã bị chém thành mấy đoạn, máu chảy đầy đất, Phượng Khương Trần nhìn lướt qua xác rắn ngổn ngang rồi liếc nhìn thị vệ bị thương, trong lòng thầm than lực sát thương của con rắn này ghê gớm thật, may mà nàng không tham gia ra tay, nếu không hôm nay nàng nếm mùi đau khổ rồi.
Phượng Khương Trần đã xác định được mục tiêu, đi thẳng đến cạnh Dạ Diệp, còn chưa tới gần người đã bị một nữ tử máu me khắp người, tóc tai bù xù đẩy ra: “Phượng Khương Trần, tại ngươi, đều tại ngươi, người gặp phải mãng xà rõ ràng phải là ngươi, tại sao ngươi không chết…”
Trên mặt Tô Quán vừa có máu vừa có nước mắt, dữ tợn đáng sợ, trong mắt còn sót tia hoảng sợ chưa tan, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần tràn đầy oán hận.
Tô Quán không rõ, rốt cuộc đã sai ở đâu, vì sao con rắn này không đuổi theo Phượng Khương Trần mà lại trườn về phía nàng ta.
Người đụng phải mãng xà phải là Phượng Khương Trần chứ không phải nàng ta, nàng ta chịu tội thay Phượng Khương Trần.
Nghĩ đến hình ảnh mãng xà há cái mồm như bồn máu về phía nàng ta, Tô Quán không nhịn được run rẩy, nếu không phải biểu ca tới nhanh, nhất định nàng ta sẽ bị con rắn này nuốt chửng rồi, đều tại Phượng Khương Trần, đều tại Phượng Khương Trần.
Thấy Phượng Khương Trần vẫn còn ở trước mặt mình, Tô Quán phát như điên, đánh vào người Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, đều là ngươi, ngươi hại biểu ca ta, nếu không phải là ngươi, làm gì có chuyện biểu ca ta bị rắn cắn bị thương, Phượng Khương Trần ngươi tiện nhân này, vì sao người bị rắn cắn không phải là ngươi, không phải là ngươi…”
Từ trước đến nay Phượng Khương Trần không phải người biết thương hương tiếc ngọc, Tô Quán nhào lên, nàng để mặc Tô Quán đánh sao? Nàng không phải Mary Sure, Phượng Khương Trần thô lỗ đẩy Tô Quán ra, nói với thị vệ: “Ngăn nàng ta lại.
”
Hai mắt Tô Quán không có tiêu cự, tình trạng tinh thần cực kém, cả người chìm trong trạng thái điên cuồng, nếu vẫn tiếp tục như vậy, nói không chừng Tô Quán sẽ điên thật, nhưng Phượng Khương Trần không hề cảm thấy đồng tình với Tô Quán.
Tô Quán và Dạ Diệp tự tìm đường chết, nếu họ không có lòng hại người, sao rơi vào kết quả này được.
“Các ngươi dám, các ngươi dám cản ta, ta là nữ nhi của Tô gia ở Nam Lăng, biểu ca ta Dạ Thành thiếu chủ, ta nói cho các ngươi biết, nếu biểu ca ta có chuyện bất trắc, ta sẽ bắt tất cả các ngươi phải chôn cùng.
”
Tô Quán gào thét, dáng vẻ như một mụ điên, thị vệ cũng không dám dùng nhiều sức, hai ba lần đã bị Tô Quán giãy thoát, Tô Quán lại đánh về phía Phượng Khương Trần, nhìn nàng ta như muốn xé nát Phượng Khương Trần.
“Bốp…” Phượng Khương Trần chưa bao giờ là người hiền lành, giơ tay cho Tô Quán một bạt tai, đánh Tô Quán ngã xuống đất.
“Còn ngớ ra làm cái gì, không thấy Tô Quán tiểu thư ngã rồi à, còn không mau đỡ Tô Quán tiểu thư dậy.
”
Phượng Khương Trần lắc lắc tay, một tát này dùng quá nhiều sức, tay nàng đau rồi.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta? Phượng Khương Trần, ngươi thật to gan.
” Tô Quán bị một tát này đánh cho tỉnh táo, bưng má trái sưng lên, vẻ mặt oán giận.
“Đánh ngươi thì thế nào, ngươi xem dáng vẻ bây giờ của ngươi đi, đâu còn phong thái của nữ nhi Tô gia, bây giờ ngươi là một mụ điên.
Mụ điên, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn gây chuyện nữa, ta sẽ vứt ngươi vào đống xác rắn kia để kiếp sau ngươi làm bạn với rắn.
” Phượng Khương Trần chỉ chỉ cái đầu rắn máu dầm dề, uy hiếp nói.
Dưới tình huống bình thường, người suýt bị rắn ăn thịt đều sẽ có bóng ma tâm lý trong lòng, sẽ rất sợ rắn, thậm chí sợ những thứ trông giống rắn, quả nhiên, Tô Quán vừa nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, cơ thể mềm nhũn, té xỉu.
“Thật vô dụng.
” Phượng Khương Trần khinh thường nói.
Danh Sách Chương: