Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Vết thương nặng như thế, vậy mà Cửu hoàng thúc còn không biết.

” Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đè nén sự vui sướng trong lòng, giả vờ ân cần hỏi han.

Tiểu nha đầu, Phượng Khương Trần ngươi cũng có ngày hôm nay, bản vương không tin với cái bộ dạng như quỷ này của ngươi còn có thể khiến Cửu hoàng thúc thần hồn điên đảo.

Phượng Khương Trần lắc đầu: “Khương Trần không dám nói cho Cửu hoàng thúc biết.



Chết tiệt, đám hoàng tử này ăn no rửng mỡ, không phải chỉ là chơi bọn họ một vố khiến Hoàng thượng sinh ra nghi kỵ thôi sao, vậy mà lại ghi hận đến tận bây giờ.

Mấy vị hoàng tử thấy dung nhan của Phượng Khương Trần bị hủy cũng không còn hứng thú lôi kéo quan hệ, như vậy, nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữa, Cửu hoàng thúc không nôn mửa khi nhìn thấy nàng là may rồi, làm sao có thể nghe lọt tai lời Phượng Khương Trần nói.

Vẻ mặt đám người Vịnh Vương nghiền ngẫm nhìn Phượng Khương Trần, trong mắt mang đầy vẻ khinh miệt và đùa bỡn, cằm dưới hơi nhếch lên, ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không còn.

Phượng Khương Trần mơ hồ đoán được suy nghĩ trong đầu của các vị hoàng tử này, mí mắt hơi cụp xuống để che giấu sự giễu cợt trong mắt.

Bất luận thế nào, những vị hoàng tử này đã sai khi đánh chủ ý lên người nàng, Phượng Khương Trần nàng sẽ không vì mấy người này mà nói vài lời, trở thành vũ khí cho bọn họ tùy ý sử dụng, giống như… Mấy vị hoàng tử đều muốn vũ nhục nàng, xem nàng là một trò cười, nhưng sợ rằng sẽ khiến phải bọn họ thất vọng rồi, Phượng Khương Trần nàng chưa từng nghĩ tới việc dựa dẫm vào nam nhân, tuy Cửu hoàng thúc luôn bảo vệ nàng nhưng lại càng khiến nàng gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa… Hai bên đều yên lặng, không ai có ý định nói chuyện, đương nhiên, những người này cũng không có ý định rời đi, bọn họ đang đợi người của Cửu Vương phủ đến.

Đông Lăng Tử Thanh khẽ thở dài, mở miệng nói câu đầu tiên sau khi bước vào: “Phượng cô nương, ngươi có dự tính gì về tương lai không?”
“Dự tính? Lời này của Thanh Vương điện hạ là có ý gì?” Phượng Khương Trần khó hiểu, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào vị hoàng tử có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp này.


Đông Lăng Tử Thanh, một người ủng hộ thái tử, là một vị hoàng tử thiên về chiến đấu đã từng đóng quân ở biên cương, Phượng Khương Trần không ngờ rằng sau khi dung nhan này bị hủy hoại, vị hoàng tử này lại dùng giọng điệu quan trọng để nói chuyện với nàng.

Đông Lăng Tử Thanh chỉ giả ngu cho Phượng Khương Trần xem, hắn ta bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của những vị hoàng huynh, nói: “Nếu như Phượng cô nương nguyện ý, ta có thể đưa ngươi đến Bắc Môn Quan.


Bắc Môn Quan, đó là nơi Vũ Văn Nguyên Hòa đóng quân, Đông Lăng Tử Thanh muốn bán Phượng Khương Trần cho Vũ Văn Nguyên Hòa là chuyện tốt, đồng thời cũng nhắc nhở bọn người Đông Lăng Tử Châu rằng Phượng Khương Trần không dễ bắt nạt.

Chậc… Sắc mặt bọn người Đông Lăng Tử Châu liền thay đổi, bọn họ sao có thể quên Vũ Văn Nguyên Hòa.

Vũ Văn Nguyên Hòa và Phượng Khương Trần quan hệ vô cùng tốt, mọi người ở hoàng thành đều biết, lúc trước Phượng Khương mạo phạm đến Hoàng thượng, Vũ Văn Nguyên Hòa dù cách xa vạn dặm cũng thay nàng nghĩ cách để đối phó.

Cửu hoàng thúc bảo vệ Phượng Khương Trần ở khắp nơi, nói không chừng là vì để lôi kéo Vũ Văn Nguyên Hòa.


Các vị hoàng tử có chút không được tự nhiên, cũng may bọn họ đều là cao thủ thay đổi sắc mặt, chỉ trong nháy mắt đã thu lại vẻ khinh miệt và khinh thường, ai nấy đều trở nên thân thiết, nói về phương pháp xóa sẹo tuyệt diệu mà mình biết, duy chỉ có Đông Lăng Tử Lãng không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lại một lần nữa Đông Lăng Tử Thanh phá hỏng kế hoạch của hắn, cuộc trò chuyện hôm nay chắc chắn sẽ truyền đến tai phụ hoàng, vào lúc này mà xin phụ hoàng tứ hôn thì chính là bụng dạ khó lường, tuy nhiên, hắn thật sự có ý định muốn lấy Phượng Khương Trần để lôi kéo Vương gia và Vũ Văn Nguyên Hòa.

Phượng Khương Trần không kiên nhẫn, hơn nữa miệng vết thương còn chưa lành, nàng cũng không muốn nhiều lời, cho dù muốn mở miệng, nói một câu cũng phải mất cả buổi.

Sau nửa canh giờ, Phượng
Khương Trần tràn đầy vẻ mệt mỏi, thân hình dường như có chút bất ổn, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK