Hoàng thượng không dùng Phượng Khương Trần như một nữ y, chỉ hỏi thăm vài câu rồi để nàng ngồi cùng với đám phu nhân và quý nữ, chỉ có điều ánh mắt của đám phu nhân kia cứ như lửa đốt, mà đám tú tài kia cũng chăm chăm nhìn nàng, cứ như phòng lang sói, sợ dính vào nàng sẽ làm hỏng mắt thanh danh.
Phượng Khương Trần cười cười, chọn một vị trí hẻo lánh để ngồi xuống, bên tai truyền đến âm thanh chúng phu nhân nói chuyện phiếm, dù cho nàng có ở đó thì bọn họ cũng không có ý định hạ giọng.
Đám nữ nhân này không hề e dè, trực tiếp ngồi bàn chuyện của nàng, thật là khinh người!
Một hai chuyện cũng không sao, khó có thể khiến nàng tức giận.
Tuy Phượng Khương Trần cảm thấy khó chịu nhưng không có ý định lên tiếng, dù sao thì những người này nàng đắc tội không nỗi.
Đáng tiếc, dù Phượng Khương Trần có trốn ở trong góc cũng không tránh khỏi ánh mắt dò xét của mọi người, trong đó có hai ánh mắt đáng sợ nhất, một là ánh mắt không hề che giấu sự ái mộ của Đông Lăng Tử Thuần, một là ánh mắt oán hận của Trác Đông Minh.
Ánh mắt ái mộ của Đông Lăng Tử Thuần quá rõ ràng khiến nàng muốn giả vờ không biết cũng không được, chẳng qua là nàng có điều khó hiểu, quý phủ của hắn có nhiều mỹ nhân như vậy, tại sao lại đi ái mộ nàng.
Về phần Trác Đông Minh, khi nhìn thấy hai mắt thâm tím và bộ dạng suy sụp của hắn, tâm trạng Phượng Khương Trần đột nhiên tốt lên, quay mặt về phía Trác Đông Minh hết mỉm cười đắc thắng rồi lại trừng trừng hai mắt khiến Trác Đông Minh bị Đông Lăng Tử Thuần nhìn chằm chằm.
Cuộc đua ngựa tỷ thí bắt đầu, Phượng Khương Trần mới biết chỉ có An Yên Công chúa , Dao Hân Công chúa và Tô Quán tú tham gia, hoàn toàn là một cuộc tranh tài của nữ nhân.
Hoàng thất Nam Lăng không có người nào trạc tuổi với Dao Hân Công chúa và An Yên Công chúa, Tô Quán là Nam Lăng Tô gia quý nữ, lần này đại diện cho Hoàng thất Nam Lăng đến đây, thân phận cũng tôn quý không kém hai người còn lại, vì vậy ba người này tỷ thí cũng không có gì đáng đề nói.
Tỷ thí phân làm ba trận, trận đầu so tốc độ, mỗi người chọn riêng cho mình một thú cưỡi sau đó chạy mười vòng quanh Thú uyển, người đầu tiên về đích sẽ là người chiến thắng.
Tây Lăng Dao Hân chọn một con ngựa toàn thân đỏ thẫm là Huyết Hãn Bảo Mã, Tô Quán chọn một con ngựa đen nhánh là Thương Sơn Mặc Vân, còn An Yên Công chúa chọn con ngựa trắng gọi là Cao Nguyên Bạch Thủy.
Ba con ngựa này đều là giống ngựa trân quý, tùy tiện chọn một con cũng là giá vạn kim, Phượng Khương Trần vốn là một người rất yêu ngựa, nhìn thấy ba con ngựa quý như vậy liền không nhịn được mà tỏ vẻ thèm thuồng, trong lòng thầm nghĩ nếu nàng cũng có một con thì tốt rồi.
Hai mắt Phượng Khương Trần lóe sáng, có thể giấu người khác nhưng không qua được mắt Đông Lăng Vũ Cửu.
“Nữ nhân này dám mơ tưởng thú cưỡi của hoàng đế, thật không đơn giản.
”
Không sai, hầu hết ba loại này đều là thú cưỡi của hoàng đề của các nước khác nhau, ky binh bình thường không bao giờ đem ngựa quý như vậy ra làm chiến mã, ngay cả Đông Lăng Vũ Cửu cũng chỉ có một con Thương Sơn Mặc Vân.
Trận đấu đầu tiên không có gì ngoài ý muốn xảy ra, An Yên Công chúa thua cuộc và người chiến thắng là Tây Lăng Dao Hân.
Sau khi chiến thắng trận đầu tiên, Tây Lăng Dao Hân càng tỏ vẻ tự mãn, mặc dù trong lòng An Yên Công chúa phiền muộn nhưng không mắt đi phong thái nên có, Phượng Khương Trần ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện sắc mặt Hoàng thượng có chút âm u.
“Tốt! Ta nghe nói nữ tử Tây Lăng ai nấy đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Dao Hân Công chúa văn võ toàn tài, tin đồn quả nhiên là thật.
” Hoàng thượng dẫn đầu khen ngợi, những người khác cũng hùa theo phụ họa, có điều chỉ có vài phần là thật tâm khen ngợi.
“Dao Hân hồ thẹn, chẳng qua là do ngựa này phi nhanh, An Yên Công chúa đã nhường rồi.
” Dao Hân công công chúa quả nhiên không phải là quả hồng mềm, Hoàng thượng khen kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta giỏi, nàng ta càng muốn khen ngựa tốt.
Tuy rằng Hoàng thượng không vui, nhưng lại giỏi chơi những trò miệng lưỡi của nữ nhân, còn hai trận đấu nữa, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Trận thứ hai là so võ công trên lưng ngựa.
Thú cưỡi không thay đổi, ba người An Yên Công chúa khoác lên mình bộ chiến giáp, cầm lầy bội kiếm, quay người phóng lên ngựa.
Sự kết hợp giữa chiến giáp và thú cưỡi làm bật lên tư thế hiên ngang, mà ba người An Yên Công chúa khoác vào lại mang thêm vài phần sát khí.
Ngựa đứng giữa trường đấu, tạo thành thế chân vạc, không ai dám động thủ trước, không khí trên trường đấu có chút căng thẳng, mọi người ai nây đều không dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng đến trận đầu của bọn họ.
Lúc này, Phượng Khương Trần mới hỏi nguyên nhân tại sao Tô Quán và Tây Lăng Dao Hân lại thuyết phục được Hoàng thượng cho nàng tham gia yến tiệc, đọ võ công trên lưng ngựa rất dễ gặp chuyện không may.
“Giá!” Tô Quán kêu a một tiếng thúc ngựa tiến lên, ngay lập tức trao đổi ánh mắt với Tây Lăng Dao Hân.
Mắt của Phượng Khương Trần rất tốt, không hề bỏ lỡ cuộc giao tiếp thầm lặng này…
Lần này An Yên Công chúa thảm rồi!
Danh Sách Chương: