Đừng làm khó hắn.
Phượng Khương Trần thỉnh cầu trong im lặng.
Mặc dù gò má sưng đỏ đã đỡ hơn, nhưng nhìn qua vẫn rất đáng sợ, thoáng thấy sự đáng thương.
Làm khó, hắn có thể làm khó gì Vương Cẩm Lăng? Cửu Hoàng thúc tức giận, vốn không muốn đồng ý, nhưng nhìn nửa gương mặt bị thương kia của Phượng Khương Trần thì mềm lòng.
Trước mặt hắn mà Phượng Khương Trần cũng bị người ta đánh, nàng cầu xin cho Vương Cẩm Lăng thì có đáng là bao…
Sự đến đột ngột của Vương Cẩm Lăng khiến mọi người mơ hồ khó hiểu.
Gia chủ tương lai của Vương gia cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà vào cung, nhất là vào ban đêm, đến lúc này nhất định phải có ý tứ sâu xa, nhưng ý tứ sâu xa này cũng không một ai biết.
Nhưng phải nói rằng, Vương Cẩm Lăng đến đã giúp Hoàng thượng tranh thủ được một khoảng thời gian tạm nghỉ.
Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên: “Truyền.”
“Truyền đại công tử yết kiến.”
Theo tiếng truyền dài của thái giám, Vương Cẩm Lăng xuất hiện trước tầm mắt mọi người trong bộ áo bào tím, phong thái toàn thân, không phải những thế gia truyền lại đời sau một hai thế kỷ kia có thể nuôi dưỡng ra được.
Bất kể mọi người suy đoán thế nào, khi nhìn thấy Vương Cẩm Lăng, tất cả đều thở dài xúc động: đại công tử đúng là đại công tử, tư thế kiêu ngạo và phong lưu không ai có thể sánh kịp.
Phong thái của đại công tử vẫn vậy.
Mặt Vương Cẩm Lăng nở nụ cười, mắt nhìn thẳng nhưng người dọc theo lối đi vẫn cảm thấy Vương Cẩm Lăng đang cười với họ.
Khi Vương Cẩm Lăng đi ngang qua, bất luận quan chức cao thấp, tất cả đều nở nụ cười.
Cho dù là kẻ địch trên chốn quan trường cũng không có cách nào buông lời độc địa chống lại Vương Cẩm Lăng, hoặc là bày ra một bộ mặt hung ác, bởi vì điều đó sẽ làm bản thân họ trông quá thô tục và khó coi.
Phượng Khương Trần chỉ muốn nói rằng sức quyến rũ của Vương Cẩm Lăng ảnh hưởng đến cả nam nữ già trẻ.
Ở trước mặt Vương Cẩm Lăng, ăn mày cũng sẽ bất giác ngồi thẳng người ngay ngắn.
Vương Cẩm Lăng đi thẳng tới giữa điện, ngay khi mọi người nghĩ hắn sẽ như thường ngày khom người hành lễ, Vương Cẩm Lăng lại vén áo bào lên, quỳ xuống hành đại lễ với Hoàng thượng.
Đại lễ như vậy rất ít dùng trong ngày thường, chỉ dùng khi gia chủ các gia tộc thay đổi, gia chủ mới hành một lần đại lễ thể hiện lòng trung thành với Hoàng thượng.
Lẽ nào Vương Cẩm Lăng là gia chủ mới của Vương gia? Không thể nào, bọn họ đâu có nhận được bất kỳ tin tức nào.
Khi mọi người còn đang thắc mắc, Vương Cẩm Lăng đã lớn tiếng hô: “Gia chủ Vương gia Vương Cẩm Lăng bái kiến Hoàng thượng.
Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Quả đúng là gia chủ Vương gia.
Lời nói của Vương Cẩm Lăng giống như một tảng đá lớn rơi vào mặt hồ phẳng lặng phát ra tiếng, cả đại điện vang lên tiếng bàn luận sôi nổi.
“Gia chủ Vương gia, không có nghe nói gia chủ đời trước qua đời, nói như vậy là Vương Cẩm Lăng đã đoạt lấy vị trí của phụ thân hắn?”
“Còn trẻ tuổi như vậy đã được gia tộc nhìn nhận, đại công tử đúng là có tài.”
“Vương gia lại chấp nhận một gia chủ trẻ tuổi như vậy, khí phách Vương gia lớn thật.”
Hoàng thượng cũng sửng sốt trong giây lát, ngay sau đó đã trở lại bình thường: “Gia chủ Vương gia, xin đứng lên.” Giọng điệu hết sức nhã nhặn chưa từng có trước đó.
Gia chủ Vương gia và công tử Vương gia so sánh với nhau đúng thật là chênh lệch một trời một vực.
Từ hôm nay trở đi Vương Cẩm Lăng có thể điều động toàn bộ thế lực của Vương gia trên đại lục Cửu Châu, toàn bộ Vương gia sẽ do Vương Cẩm Lăng định đoạt, một Vương Cẩm Lăng như vậy đã đủ để khiến hoàng đế bốn nước phải đối xử trọng hậu.
Hoàng thượng vốn tưởng rằng Vương Cẩm Lăng lên làm gia chủ hẳn là chuyện của ba mươi năm sau.
Dù sao nam nhi Vương gia cũng sống lâu, phụ thân của Vương Cẩm Lăng chẳng qua cũng chỉ mới ba mươi sáu tuổi, ít nhất vẫn có thể làm gia chủ ba mươi năm nữa.
Danh Sách Chương: