Trần cùng Vương Cẩm Lăng làm trọng tâm mở đường, ngăn cách với đám người bên ngoài.
Đương nhiên, giống như cốc chủ Huyền Y Cốc, tên Viên thái y do Tạ gia thỉnh đến, còn có một ít người tự xưng là đại phu, đều bị thỉnh bước ra phía trước.
“Có thể đi ra ngoài.
” Vũ Văn Thanh thấy bên ngoài đã không còn vấn đề gì, nhìn Phượng Khương Trần gật đầu nói, tự giác mà thối lui sang một bên.
Vô luận hắn chức quan lớn như nào, nhưng vào giờ khắc này mọi người đều chỉ muốn gặp Phượng Khương Trần cùng Vương Cẩm Lăng.
Ánh sáng ngày hôm nay là thuộc về Phượng Khương Trần, chỉ có thể là Phượng Khương Trần!
Phượng Khương Trần cùng Vương Cẩm Lăng tiêu sái đi ra.
Một người ôn nhuận như ngọc, một người lãnh diễm cao quý, nắm tay đi ra có thể nói là vô cùng xứng đôi.
Người ở bên ngoài đã sớm oanh động, la lối um xùm.
“Là Phượng Khương Trần, nàng ấy không có chạy trốn, đừng nói là thật sự trị hết mắt của Vương công tử?
“Không có khả năng, Vương công tử tật ở mắt không thể chữa được.
”
“Nếu y thuật của nàng ấy không tốt, không hảo tại sao Vương đại công tử lại ra đây, ta khẳng định mắt của Vương đại công tử đã khỏi rồi.
”
“Đừng nói điêu nữa, Vương đại công tử cuối cùng cũng đi ra, đúng là một nam nhân tuần tú, không biết hắn đã nhìn thấy được chưa.
”
“Không biết, ra tới rồi, ra tới rồi.
”
“Ta trước kia có khám qua mắt của Vương đại công tử, rất xinh đẹp, cùng mặt trăng giống nhau.
”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Vương Cẩm đi ở đằng sau.
Phượng Khương Trần cùng Vương Cẩm Lăng càng đi càng gần, mọi người càng thêm kích động, Huyền Y Cốc lão cốc chủ, có được ưu đãi đặc biệt, nên đứng rất gần.
Khi nhìn thấy Vương Cẩm Lăng đi tới, đôi mắt luôn u buồn, giống như trải qua việc gì rất đau lòng, bây giờ lại đang gợn sóng, trong mắt toàn là vẻ mừng như điên.
“Tốt, thật sự rất tốt.
Mắt của Vương đại công tử đã lành rồi, Phượng Khương Trần đã trị cho mắt của Vương đại công tử hồi phục thị lực.
”
Không ngừng lặp đi lặp lại máy câu nói đó, chắn động! kinh ngạc, cũng là khẳng định!
Cốc chủ Huyền Y Cốc kinh ngạc nhảy dựng lên, ông hiện tại đã hơn 60 tuổi rồi, mà tốc độ so người trẻ tuổi còn nhanh hơn, nhìn Phượng Khương Trần cùng Vương Cẩm Lăng vọt tới.
Binh lính vốn định tiến lên ngăn trở, lại bị Vũ Văn Thanh ngăn lại, những người khác thấy vậy học theo vọt tới, lại không như vậy tốt đều bị cản quay trở lại.
Có cốc chủ Huyền Y Cốc thay Phượng Khương Trần chứng minh, là được rồi.
“Vương đại công tử mắt đã hồi phục thị lực.
”
Những lời này, liền giống như tảng đá, đánh vào đám người đang vây xem.
Lời đồn, bị phá vỡ ở trước mặt sự thật.
Ầ.
- “Thật sự trị hết.
”
Không biết là vui mừng hay là mờ mịt, mà người phẫn nộ càng nhiều hơn.
“Không có khả năng, không có khả năng, y thuật không thể giỏi như vậy? Tới thiên hạ danh y đều nói, thị lực của Vương đại công tử không có biện pháp có thể hồi phục.
” Có người sỉ ngốc nói, không ngừng lắc đầu nói: “Y thuật không thể giỏi như vậy? Ta không tin, ta không tin.
”
Tất cả bá tánh ở nơi này, cũng không chú ý đến việc này, người vây xem ở bên ngoài phượng phủ, trừ bỏ người của Hoàng Hậu ra, phần lớn đều là người tham gia đánh cuộc, mà số người đánh cuộc trong đám này phần lớn đều đánh cuộc Phượng Khương Trần y thuật không tốt.
Cho nên… Hôm nay, nhất định có rất nhiều người, phải bán thê bán nhỉ để trả nợ rồi.
Đánh cuộc, hại người!
Danh Sách Chương: