Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tô Quán âm thầm thở nhẹ một hơi, cũng may Cửu hoàng thúc vẫn phân rõ phải trái, Tô Quán giật giật tứ chi đau nhức, sửa lại y phục: “Cửu hoàng thúc, ta muốn gặp biểu ca.


“Mang Tô Quán tiểu thư trở về.

” Cửu hoàng thúc sảng khoái đồng ý, nếu như Tô Quán để ý kĩ sẽ phát hiện trong mắt Cửu hoàng thúc lóe lên một tia lạnh sau đó nhanh chóng biến mất.

Đáng tiếc Tô Quán vội vàng gặp Dạ Diệp nên không để ý đến hành động nhỏ này của Cửu hoàng thúc.

Cửu hoàng thúc người này rất xấu tính, Phượng Khương Trần có thể khẳng định Tô Quán nhất định sẽ rất khổ.


Quả nhiên không bao lâu liền truyền đến tiếng thét chói tai của Tô Quán, còn có tiếng gào thét của Dạ Diệp.

“A… Đừng, đừng tới đây, biểu ca, biểu ca, cứu muội, cứu muội với!”
“Đi ra, đi ra, biểu ca, cứu muội…”
“Đông Lăng Vũ Cửu, ngươi tên hỗn đản này, ngươi làm gì biểu muội ta vậy, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để yên việc này đâu.


“Đông Lăng Vũ Cửu, tốt nhất ngươi nên thả chúng ta ra, nếu không chắc chắn ngươi sẽ hối hận.


“Đông Lăng Vũ Cửu, ngươi có nghe thấy hay không, thả ta ra.


“Đông Lăng Vũ Cửu, thái y, mau mời thái y đến đây, biểu muội ta ngất xỉu.


“Đông Lăng Vũ Cửu, mau đưa thái y đến đây, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, Đông…”
“Nghe giọng nói của Dạ thiếu chủ này mạnh mẽ như vậy, không cần lo hắn sẽ chết ở đây nữa rồi.

” Cửu hoàng thúc bình tĩnh nói.

“Huynh sớm đã biết như vậy?” Phượng Khương Trần cười.


Cửu hoàng thúc nhíu mày, cằm dưới hơi nâng lên, lộ dáng vẻ đắc ý.

Dạ Diệp còn bị xác rắn dọa cho choáng, huống chi là Tô Quán, không đem Tô Quán dọa ngất đi thì sao có thể xứng đáng được, hắn còn cố ý cho người tới dọn thi thể.

“Có muốn đến xem một chút không?” Nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, khoe khoang tư thái của người chiến thắng một chút.

“Được rồi, chó rơi xuống nước thì có gì đáng để xem cơ chứ, thời gian còn dài.

” Ngày mai còn đau đầu vì Dạ Diệp và Tô Quán, độc rắn của Dạ Diệp tám chán phần sẽ tái phát, nàng đợi Dạ Diệp tới cửa cầu xin mình.

Muốn làm danh y, trước tiên phải học được một số thủ đoạn, người khác trị không được, chỉ có mình ngươi có thể trị được, đến lúc đó còn không phải đặc biệt đến để cầu xin ngươi sao.

“Tiếp theo huynh có tính toán gì không, nếu hoàng thượng trách tội cũng không phải kết quả tốt.

” Phượng Khương Trần có chút lo lắng, hành động hôm nay của Cửu hoàng thúc là chạm vào vảy ngược của đế vương, hơn nữa hoàng thượng còn luôn tìm lỗi sai của Cửu hoàng thúc, hiện tại có cơ hội này sao hoàng thượng có thể buông tha được.

“Lo cái gì, tất cả đều có ta.

” Hắn đã dám làm thì đương nhiên có thể giải quyết tốt hậu quả.

“Có thể gây nên phiền toái gì hay không?”

“Sao vậy? Nàng sợ phiền phức?” Phượng Khương Trần có thể lờ mờ nhận ra rằng hiện tại Cửu hoàng thúc không còn muốn trở mặt với hoàng thượng, hoặc có thể nói là không thể.

“Ta không sợ phiền phức, ta chỉ ghét phiền phức, mà dường như ta đặc biệt hay dây vào phiền phức.


Nói xong câu cuối cùng, Phượng Khương Trần tự giễu cười một tiếng.

Đối với chuyện này, Cửu hoàng thúc không đồng ý: “Nàng không phải sẽ chọc vào phiền phức, nàng chỉ khinh thường chuyện tránh phiền phức.

Đi, bản vương dẫn nàng đi thẩm án, để nàng nhìn bản vương giải quyết phiền phức như thế nào.


Cửu hoàng thúc không quan tâm bên cạnh có thị vệ, hắn chủ động nắm tay Phượng Khương Trần kéo đi sóng vai với mình.

Phù hoa loạn thế, dắt tay nhau đi, vinh nhục cùng hưởng.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK