Đây là cậy già lên mặt và cộng thêm uy hiếp.
Nếu đổi lại trước đây, Vương Cẩm Lăng chuyển biến là tốt rồi.
Cách xử sự từ trước đến nay của Vương Cẩm Lăng là ôn hòa và khôn khéo, dù nói như thế nào thì ba vị trưởng lão cũng là trưởng bối của hắn, hắn không thể khiến trưởng bối quá khó coi nhưng bây giờ thì sao?
Vương Cẩm Lăng nhắm mắt lại, hắn chẳng muốn nhìn thấy sắc mặt của ba vị trưởng lão, hắn chuẩn bị lâu như vậy chỉ vì muốn lật đổ ba vị trưởng lão.
Lúc này, ba vị trưởng lão đã đưa cơ hội đến ngay trước mặt hắn, nếu như hắn không nhân cơ hội lần này hạ bệ ba vị trưởng lão thì đúng là ngu ngốc.
Điều quan trọng nhất là nếu ba người này không bị lật đổ thì hắn lấy cái gì để trả giá cho hành động của Cửu hoàng thúc.
Ba vị trưởng lão lấy hiếu đạo để nói chuyện, còn hắn thì mượn hiếu đạo để khiến đối phương hết đường chối cãi.
Ngày trước ở cung Tắc Hạ Học, hắn đã giao chiến với đám tài tử nhưng ba vị trưởng lão này lại không thèm nhìn lấy một cái.
Vương Cẩm Lăng từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh giống như hố sâu có thể hút linh hồn của người khác vào bên trong.
Ngoại trừ ba vị trưởng lão thì những người khác bị Vương Cẩm Lăng nhìn đến thì đều bất giác đứng ngay ngắn để chờ Vương Cẩm Lăng mở lời.
Đợi đến khi đã nắm chắc được cục diện trong tay, Vương Cẩm Lăng mới nhìn ba vị trưởng lão giống như đang đưa ra một quyết định gì đó rất khó khăn, hắn chậm rãi nói: “Ba vị trưởng lão nói không sai, con cháu Vương gia ta không được bất hiếu, con cháu Vương gia tuyệt đối không được làm trái với hiếu đạo và đi ngược lại với di huấn của tổ tông.
Ba vị trưởng lão đã làm trái với di huấn mà lão tổ tông Vương gia đã đưa ra, nếu ta còn dung túng cho ba vị trưởng lão thì thật đúng là bất hiếu, Cẩm Lăng tuyệt đối không thể làm người bất hiếu.
Nếu ba vị trưởng lão cảm thấy Cẩm Lăng xử lý không công bằng, vậy thì chúng ta mở từ đường để cả dòng họ Vương gia quyết định xem nên làm thế nào để giải quyết ổn thỏa cho ba vị trưởng lão.”
Nếu mở từ đường thì ba vị trưởng lão và cả đời sau sẽ bị đuổi ra khỏi Vương gia, con cháu đời sau đều không được mang họ Vương nữa và cũng không được Vương gia chiếu cố.
Chiêu này của Vương Cẩm Lăng đúng là “lùi một bước để tiến hai bước”.
Dám nói hắn bất hiếu thì hắn sẽ hiếu thuận cho ba vị trưởng lão xem.
“Phụt…” Thiện trưởng lão hộc máu ngay tại chỗ, ông ta trợn tròn hai mắt, đôi tay run rẩy, ngã nhào một cái từ trên ghế xuống.
Giả bệnh ư?
Nụ cười vẫn hiện hữu trên khuôn mặt của Vương Cẩm Lăng như cũ, nhưng chỉ là giả vờ cười, hắn lặng lẽ nhìn đám đông đang giả bộ với ý đồ khuấy hồ nước đục.
“Mau, mau mời đại phu, Thiện trưởng lão không xong rồi.”
“Đại phu, đại phu ở đâu?”
Nhân trưởng lão và Trí trưởng lão đều là những người thông minh, vừa thấy tình huống như thế đã làm ầm ĩ ngay.
Vài nhi tử và đám chất tử của ba vị trưởng lão cũng rối loạn theo, thậm chí có vài người còn chạy ra ngoài nói muốn đi tìm đại phu.
Nhưng vừa mới đến cửa đã nghe thấy một tiếng “Rầm” vang lên cực lớn, cửa chính đã đóng chặt lại, trong phòng trở nên tối om.
“A…” Mọi người kêu lên một tiếng sau đó nến đã được thắp lên, trong phòng sáng trở lại.
Nhiều người định nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài nhưng tất cả đã bị chặn ở ngay cửa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cảnh Lập Mã lập tức quay lại hét lên với Vương Cẩm Lăng: “Cẩm Lăng, ngươi làm vậy là có ý gì? Đừng tưởng ngươi là gia chủ thì muốn làm gì cũng được.
Thiện trưởng lão làm việc cho Vương gia cả một đời, bây giờ ông ấy đã bất tỉnh, sao ngươi có thể ngăn cản bọn ta cứu người?”
“Đúng thế, đừng cho rằng mình là gia chủ thì có thể muốn làm gì làm, Vương gia không phải là của một mình ngươi.”
Danh Sách Chương: