Phượng Khương Trần tức gần chết đi được, nếu đây không phải là phủ Lăng Vương, nếu như Đông Lăng Tử Lãng không phải nhi tử của hoàng đề thì nàng đã phát tay áo bỏ đi từ lâu rồi.
Đông Lăng Tử Lãng rõ ràng là không tin nàng.
Nếu như không phải vậy, sao lại mở vét thương nàng đã khâu cần thận ra?
Nếu không tin nàng, cần gì phải tìm nàng lần nữa, cần gì phải vào lúc không xử lý được nữa mới nghĩ đến nàng.
”
Những người này coi Phượng Khương Trần nàng là gì?
“Lăng Vương, mời người khác giỏi hơn đi.
” Phương Khương Trần quay người toan đi, Đông Lăng Tử Lãng nghiêm túc gọi nàng: “Phượng Khương Trần.
”
Mặc dù tức, nhưng Đông Lăng Tử Lạc cũng không thể trở mặt được, đành hít thật sâu, đè lửa giận trong xuống.
“Đi chuẩn bị đi, giúp bổn vương băng bó lại vết thương cho cẩn thận.
” Đông Lăng Tử Lãng không quan tâm Phượng Khương Trần đang nhìn hắn khó coi cỡ nào, trực tiếp ra lệnh.
Vết thương vốn dĩ đã không còn đau nữa, nhưng sau khi mở ra, lại bị thái y đâm cho mấy nhát kim, vết thương lại đau rát bừng bừng, tâm trạng Đông Lăng Tử Lãng rất tệ, nếu như không cố nén xuống, lúc này đã rên hừ hừ rồi.
Phượng Khương Trần cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không đáp lời…
Đông Lăng Tử Lãng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Phượng Khương Trần.
Hai người im lặng không gây ra tiếng động nào đối mắt, không ai nhường ai.
“Nữ nhân ngu dốt, cậy tài khinh người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
”
“Đúng là gan to bằng trời mà, do Lăng Vương điện hạ tốt bụng, không tính toán với nàng ta, không thì nàng ta đã chết máy trăm lần rồi.
”
“Đồ không có giáo dưỡng, quả nhiên là thô tục kém cỏi như lời đồn.
”
“Không biết trời cao đất dày là gì, thất thân trước cả khi thành hôn còn không biết bớt phóng túng lại, nữ nhân như vậy chẳng trách không ai muốn.
”
Đám thái y châu đầu ghé tai rỉ thầm với nhau, sôi nổi bàn tán Phượng Khương Trần không biết phải trái, ỷ mình có tài mà kiêu căng, từng người từng người một hận không thể kéo Phượng Khương Trần xa ngoài xử tử.
Những người này đã quên rồi, nếu như không phải Phượng Khương Trần thì bọn họ sớm đã chết dưới cơn thịnh nộ của hoàng thượng và hậu rồi.
Đám thái ý thấy Đông Lăng Tử Lạc không nói lời nào lại càng không kiêng dè gì cả, giọng bàn tán càng ngày càng lớn, lời nói ra cũng ngày càng khó nghe hơn.
Phượng Khương Trần đến một ánh mắt cũng không buồn cho đám thái y kia, chỉ nhìn chằm chằm Đông Lăng Tử Lãng.
Thật lâu sau, Phượng Khương Trần mới ngẩng đầu lên nói: “Được.
Nhưng mà lúc ta băng bó vết thương, không muốn có người ngoài ở lại, ta không thích bị người khác quấy rày.
”
Đối nghịch với Đông Lăng Tử Lãng không có ích gì cả, vả lại, vết thương này Phượng Khương Trần cũng không thể bỏ đó không lo gì.
Dụng cụ để cắt chỉ, vừa nhìn là biết chưa tiêu độc, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng, vết thương thối rữa ra, thì cái chân này của Đông Lăng Tử Lãng sắp phế đi là vừa.
“Phượng Khương Trần, lá gan của ngươi lớn thật đấy, lại ra yêu cầu vô lí như vậy, trong mắt ngươi còn có Lăng Vương điện hạ sao?” Đông Lăng Tử Lãng còn chưa lên tiếng gì, đám thái y kia đã bắt đầu nhảy vào chỉ trích Phượng Khương Trần rồi.
Bọn họ mở vết thương của Đông Lăng Tử Lãng ra, là hoàng hậu và Lăng Vương không tin tưởng Phượng Khương Trần, sợ Phượng Khương Trần giở trò trong vết thương, hãm hại Đông Lăng Tử Lãng.
Danh Sách Chương: