Công tử của Thôi gia thì tình khí cũng khó tránh khỏi có chút kì quặc.
Phượng Khương Trần nói là muốn chữa bênh cho hắn ta nhưng ở trong Tây Âu viện lâu như vậy lại không thấy bệnh tình có chút tiến triển nào.
Đây cũng là Thôi Hạo Đình bị thiệt thôi, đổi lại là người khác thì sớm đã bỏ đi rồi.
“Chữa bệnh cho hắn ta là do ta tự nhận, hắn ta cũng không có cầu xin ta gì cả.” Thôi Hạo Đình chắc chắn biết rõ nàng đề cử chữa bệnh cho hắn ta là bởi vì nàng muốn hắn ta lôi kẻ chủ mưu mà hắn ta cứ khăng khăng giữ kín kia phơi bày ra ánh sáng.
Tuy nói người được lợi là Thôi Hạo Đình nhưng không thể phủ nhận chuyện nàng lợi dụng Thôi Hạo Đình là thật, thế nên Thôi Hạo Đình cũng không cần thiết phải cảm tạ nàng
Trác Đông Minh tức đến đỏ mặt, liên tục ca thán giận dữ với Phượng Khương Trần.
Nhìn đến dáng vẻ thản nhiên không hề hấn gì của Phượng Khương Trần, Trác Đông Minh liền chịu không được.
Thật đúng là Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp mà, chậc… hắn cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
“Phượng Khương Trần, ta thật không biết là đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì đấy.
Chuyện của Thôi Hạo Đình ta không quan tâm nữa, ngươi tự mình đi mà giải quyết.
Về phần hung thủ ta sẽ tiếp tục điều tra, nhưng ngươi cũng không cần ôm hi vọng quá lớn đâu.
Thôi gia giấu giếm vụ này cũng kín lắm, đến Hoàng Thượng còn không tìm ra thì chắc chắn ta cũng sẽ không tìm ra được.
Thế nên muốn tìm được kẻ chủ mưu đằng sau thì ngươi vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.
Về phần cái tên Thôi Hạo Đình kia ngươi cũng cần phải chú ý một chút chứ đừng để hắn ta lừa, tâm tư hắn ta khó lường vô cùng bởi tên đó cũng chẳng phải là nhân vật đơn giản.
Còn cả cái người tên là Vân Tiêu kia, ngươi cũng phải đề phòng một chút.
Liếc cái là biết tên đó không phải là loại tốt lành gì rồi.
Không có việc của mình cũng xum xoe đi lo chuyện của người khác.
Đúng rồi, còn có Cửu Hoàng thúc nữa.
Phượng Khương Trần à, Cửu Hoàng thúc ở chỗ ngươi dưỡng thương đến mấy tháng liền như thế, bây giờ ngươi cũng khỏi bệnh rồi thì chắc bệnh của Cửu Hoàng thúc cũng phải khỏi rồi chứ.
Cửu Hoàng thúc hắn cũng nên trở về Cửu Vương phủ được rồi đó.
Hắn cứ ở chỗ ngươi mãi như thế là đang toan tính cái gì vậy.
Ta biết là hắn ở đây là vì dưỡng thương nhưng còn những người không biết như thế thì chắc chắn sẽ tưởng ngươi với hắn đang yêu đương vụng trộm.
Mà tên vô lại Cửu Hoàng thúc đó vừa nham hiểm lại còn quỷ quyệt, đây là ngươi có lòng tốt thu nhận hắn đấy chứ nếu vào ta thì sớm đã đá hắn ra ngoài từ lâu rồi.
Suốt ngày trưng ra cái điệu bộ kiêu ngạo tự cao tự đại, nhìn thấy hắn là ta đã thấy phiền rồi.
Hắn lúc nào cũng đeo nguyên cái gương mặt lạnh như băng xong rồi còn nham hiểu kiểu thâm độc doạ người ấy.
Bày ra cái bộ dáng thần bí thâm sâu khó hiểu như thể ngoại trừ hắn ra thì những người khác đều là kẻ ngốc vậy.
Lại còn cả cái kiểu cao cao tại thượng nữa, hắn thật sự cảm thấy trong cả cái thiên hạ này chỉ có hắn là cao quý nhất đấy à…”
Không phải Trác Đông Minh là kẻ hẹp hòi nhưng sự thực là để có thể nắm được binh quyền thì cả nhà hắn ta đã phải chi trả một cái giá quá lớn, thế nên hắn ta cũng đã không vừa mắt Cửu Hoàng thúc từ lâu.
Lại nói, hắn ta sớm đã coi Phượng Khương Trần chính là nữ nhân của Vương Cẩm Lăng.
Với cả bản thân hắn ta cũng là người bạn tốt nhất của Vương Cẩm Lăng thế nên lúc Cẩm Lăng không ở hoàng thành thì đương nhiên hắn phải thay Cẩm Lăng bảo vệ cho Phượng Khương Trần rồi.
Trác Đông Minh càng mắng càng hăng, mắng tới mắng lui mắng đủ kiểu.
Nhưng rồi hắn ta phát hiện ba người Phượng Khương Trần đến cả nửa ngày đếu không có phản ứng gì, ngẩng đầu lên thì thấy Phượng Khương Trần, Vương Thất với Tạ Tam ba người vẻ mặt rối rắm nhìn về phía ngoài cửa, ngũ quan nhăn nhó rồi tự dưng lại không ngừng lùi về phía sau.
Trác Đông Minh khó hiểu liếc bọn họ rồi xoay người… Á… Trác Đông Minh kêu to một tiếng, hai tay nắm thành quyền rồi vội vàng giơ lên che miệng, hoảng sợ lùi về phía sau: “Sao có thể, sao lại như vậy, Cửu…Cửu…Cửu Hoàng thúc, ngài…ngài…ngài đến đây từ lúc nào vậy?”
Không sai, tên Cửu Hoàng thúc mặt lạnh như băng trong miệng Trác Đông Minh giờ khắc này đích thực là tảng băng.
Hắn đứng tựa lưng ngoài cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Trác Đông Minh bộ dáng thần bí khó hiểu.
Trác Đông Minh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân phát run ánh mắt rưng rưng uỷ khuất truy vấn Phượng Khương Trần sao Cửu Hoàng thúc lại ở đây.
Danh Sách Chương: