Hô hấp của Tây Lăng Thiên Lâm tăng thêm, hai mắt nhìn chằm chằm cái chén con kia, hệt như cái chén con kia chính là nơi Huyền Tiêu cung tọa lạc.
Tâm hắn đã thực sự động đậy, nhưng hắn cũng không tính nói cho Lam Cửu Khánh biết.
Tây Lăng Thiên Lâm thu hồi ánh mắt lại, rụt rè nói: “Quá nguy hiểm!”
“Nguy hiểm không lớn, làm sao có thể thể hiện được giá trị của nó? Nếu không nhân lúc Huyền Tiêu cung đang toàn lực đối phó với Đông Lăng Cửu Hoàng thúc mà ra tay, thì chuyện sẽ càng nguy hiểm hơn nữa! Nếu Lâm Thái tử cảm thấy nguy hiểm quá, có thể tìm người chia sẻ một chút, Cửu Khánh yêu tài không để bụng.
Sau khi phá được Huyền Tiêu cung, Cửu Khánh chỉ cần mười hai lượng hoàng kim và đầu của kẻ thần bí kia!” Điều này càng khiến Tây Lăng Thiên Lâm T tin tưởng hơn, rằng Lam Cửu Khánh đang muốn trút giận.
Tây Lăng Thiên Lâm tự nhận coi như là hiểu biết Lam Cửu Khánh.
Người này ân oán rõ ràng, hơi thở giang hồ nồng đậm, cũng nói nghĩa khí, theo đuổi chuyện giang hồ và kinh doanh giang hồ.
Nghe Lam Cửu Khánh đề nghị như vậy, trong lòng Tây Lăng Thiên Lâm thật sự đã tìm được một người tốt.
Nam Lăng Cẩm Phàm, Tam Hoàn tử của Nam Lăng.
Gần đây y vô cùng thiếu tiền, hắn sẽ đưa toàn bộ tài phú của Huyền Tiêu cung cho Nam Lăng Cẩm Phàm, hẳn Nam Lăng Cẩm Phàm sẽ rất cao hứng mà xuất binh cho hắn.
Dù sao trong Huyền Tiêu cung cũng tích lũy một lượng lớn tài phú, tuyệt không hề ít hơn hoàng cung, dù có trích ra cho Lam Cửu Khánh mười hai vạn hoàn kim, hắn cũng có thể duy trì được cho Nam Lăng Cẩm Phàm một số lượng lớn nữa.
Trong lòng TLT âm thầm tính toán lợi ích và thua thiệt của trận chiến này, không thể không nói lợi nhiều hơn hại.
Cái hại lớn nhất là diệt Huyền Tiêu cung sẽ giải quyết một phiền phức thay cho Cửu Hoàng thúc, nhưng nếu không có chủ lực của Cửu Hoàng thúc xông ra phía trước, bọn họ động thủ thì sẽ tổn thất lớn.
Không cam lòng!
Tây Lăng Thiên Lâm thật sự không cam lòng khi giúp Cửu Hoàng thúc giải quyết một đối thủ như vậy, nhưng nếu bỏ qua lần này, sợ là về sau hắn sẽ không tìm được cơ hội nào tốt như thế nữa.
Tây Lăng Thiên Lâm cắn chặt răng, trong lòng đã ra quyết định, chỉ là trên mặt mũi vẫn còn vẻ rụt rè như trước: “Chuyện này, bổn cung cần suy nghĩ thêm một chút nữa.” Hắn không thể tin ngay chỉ với lời nói một phía của Lam Cửu Khánh.
“Được thôi! Ba ngày, Cửu Khánh sẽ chờ Lâm Thái tử ba ngày.
Nếu hết ba ngày rồi, Lâm Thái tử vẫn không cho Cửu Khánh một câu trả lời thuyết phục, Cửu Khánh sẽ đi tìm người khác hợp tác.
Cửu Khánh tin là, người có ý muốn làm rất nhiều!” Lam Cửu Khánh cười bí hiểm, tiêu sái đứng dậy, nhảy lên một cái, biến mất bên ngoài cửa sổ…
Thị vệ nghe được động tĩnh muốn ra tay, nhưng đã bị Tây Lăng Thiên Lâm ngăn lại: “Để hắn ta đi đi!”
Đây chính là thành ý mà Tây Lăng Thiên Lâm thể hiện.
Lần hợp tác này, mười phần đã thành rồi!
Lam Cửu Khánh ở nơi bí mật gần đó, cười lạnh, nhìn mãi vào nơi ở của Tây Lăng Thiên Lâm.
Sau đó, hắn xoay người chạy về một hướng khác.
Ngay lúc Lam Cửu Khánh rời đi chưa được năm giây, Tây Lăng Thiên Lâm cũng đi theo ra, tiếc là hắn chẳng nhìn thấy cả nửa bóng dáng của Lam Cửu Khánh, chỉ có thể thầm mắng một tiếng Lam Cửu Khánh giảo hoạt, bèn quay trở lại phòng của mình, triệu tập thủ hạ đến trao đổi chuyện của Huyền Tiêu cung.
Sau khi Lam Cửu Khánh rời khỏi nơi ở của Tây Lăng Thiên Lâm, hắn đi vòn trong thành mấy lần.
Sau khi xác định không bị ai theo dõi, hắn mới đi về phía Tô phủ.
Trong mật thất Tô phủ, Tô Vân Thanh đang sửa sang lại mật báo, trên trán đã được thấm một lớp mồi hôi lạnh, ngay cả việc Lam Cửu Khánh đi vào hắn cũng không phát hiện.
“Khụ khụ…” Lam Cửu Khánh lên tiếng nhức nhở.
Khi Tô Vân Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt y mê mang, vẻ mặt mờ mịt.
Sau khi thấy rõ người đến, y vội vã nhảy dựng lên khỏi ghế: “Cửu Khánh, sao ngươi lại đến đây?”
Đứng dậy quá nhanh, hơn nữa mấy ngày liền hắn làm việc không ngủ không ngừng, nên Tô Vân Thanh vừa đứng dậy đã phát hiện ra trước mắt bản thân tối sầm, người ngã xuống một cái, đập một cái “ầm” lên bàn.
Danh Sách Chương: