Đông Lăng Tử Lãng rõ ràng không tin, nhìn Phượng Khương Trần vẫn đang quỳ gối ở đó, nghi ngờ hỏi: “Phượng Khương Trần, có phải như thế không?’’ Ô, Lạc vương không trực tiếp giải quyết mà lại hỏi nàng? Phượng Khương Trần tỏ vẻ khó hiểu, ngay khi đang chuẩn bị trả lời thì An Yên công chúa đột nhiên ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên đang cảnh cáo nàng.
Phượng Khương Trần vốn không thèm so so với một tiểu cô nương, hơn nữa cho dù ngu ngốc đến đâu nàng cũng không bao giờ tố cáo An Yên công chúa trước mặt Đông Lăng Tử Lãng, lập tức làm theo lời của nàng ta: “Hồi bẩm Lạc vương, An Yên công chúa đúng là đã mời Khương Trần đến điện của người, nhưng hôm nay thần có chuyện quan trọng cần phải làm, không thể đến đó, vì thế mới thương lượng với công chúa mình sẽ đến vào một ngày khác.
’’
Thấy Phượng Khương Trần nghe lời như thế, An Yên công chúa cực kỳ đắc ý, thầm nghĩ cuối cùng Phượng Khương Trần cũng đã sợ nàng, An Yên công chúa lôi kéo ống tay áo Đông Lăng Tử Lãng làm nũng nói: “Hoàng huynh nghe rồi đấy, muội không lừa huynh mà.
’’
Đông Lăng Tữ Lãng biết trong chuyện này có gian dối nhưng Phượng Khương Trần đã nói như thế, hắn cũng không truy cứu đến cùng, cho sao An Yên cũng là muội muội của hắn: “Nếu Phượng Khương Trần đã không rảnh thì đổi sang ngày khác đi, An Yên, muội về trước đi.
’’
“Hoàng huynh…’’ An Yên công chúa không vui nói.
Khó khăn lắm nàng mới có cơ hội gặp Phượng Khương Trần một lần, nghe nói nàng ta đang ở chỗ của Tạ Hoàng Quý phi, nàng lập tức đuổi theo mới có thể ngăn người lại, nếu lần này buông tha cho Phượng Khương Trần dễ dàng như thế, không biết lần sau gặp lại là lúc nào nữa.
“An Yên, đường tưởng Hoàng huynh không biết gì nhé.
’’ Đông Lăng Tử Lãng lạnh lùng liếc nhìn An Yên một cái, An Yên sợ hãi nhanh chóng buông tay ra, cho dù cực kỳ không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Trước khi rời đi, nàng còn không quên trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần như muốn nói coi như ngươi may mắn.
Phượng Khương Trần cúi đầu xuống, yếu ớt quỳ gối ở đó.
Nàng gặp may cái quỷ, nàng đây là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Đông Lăng Tử Lãng còn khó chơi hơn cả An Yên công chúa…
Phượng Khương Trần biết nếu rơi vào tay Đông Lăng Tử Lãng chắc chắn sẽ không có trái cây ngon để hắn, hôm nay cho dù nàng không chết thì cũng sẽ bị lột da, từ trước đến nay Đông Lăng Tử Lãng chưa bao giờ khách khí với nàng.
An Yên công chúa đi rồi, Đông Lăng Tử Lãng cũng cho cung nữ và thái giám lui xuống, trên con đường nhỏ này chỉ còn lại Phượng Khương Trần và hắn, mà chỗ này là do An Yên công chúa cố ý chọn, mặc dù không hẻo lánh nhưng bởi vì cách điện Chiêu Yên tương đối gần nên ngoại trừ người của điện Chiêu Yên, bình thường không ai lai vãng ở chỗ này.
Nói cách khác, Phượng Khương Trần đang ở trong tình cảnh gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, đừng nói đến Cửu hoàng thúc mà cho dù là Thái tử ở trong cung nhất thời cũng không thể tìm đến được chỗ này.
Đám cung nhân đều đã đi hết, Đông Lăng Tử Lãng không bảo Phượng Khương Trần đứng lên mà để mặc nàng quỳ gối dưới chân mình như thế.
Hắn cúi đầu nhìn Phượng Khương Trần- Nữ nhân vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo dù đang phải quỳ trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của nàng thật quá xa lạ.
Hắn chưa từng nghiêm túc đánh giá kỹ Phượng Khương Trần, cũng chưa bao giờ hiểu rõ con người nàng, mỗi một lần nhìn thấy nàng, ngoại trừ khiến cho nàng chật vật thì chẳng còn gì nữa cả.
Hắn mặc kệ để Phượng Khương Trần bị Dao Hân tính toán gài bẫy dẫn đến thanh danh hoàn toàn bị huỷ hoại; Hắn trơ mắt nhìn nàng quỳ gối bên ngoài điện của mẫu hậu, cửu tử nhất sinh; Hắn ép nàng phải quỳ gối trước cổng thành, để mặc bách tính mắng mỏ đánh đập.
Từ trước đến nay Phượng Khương Trần vẫn luôn bị hắn bắt nạt ức hiếp, mặc dù chưa từng tỏ ra oán hận nhưng hắn vẫn hiểu rõ, khỏang cách và mâu thuẫn giữa hai người bọn họ đã được hình thành, hắn cũng cho rằng một ngày nào đó mình và Phượng Khương Trần có thể chung sống hoà bình với nhau, cũng không nghĩ rằng Phượng Khương Trần xứng đôi với hắn.
Danh Sách Chương: