Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Vâng.” Tướng lãnh nhận lệnh, mang binh xông lên phía trước, Cửu Hoàng Thúc vừa vặn lùi lại một bước, cùng Phượng Khương Trần kề vai sát cánh mà đứng.
Ba mươi sáu Thiên Cương vội vàng chuẩn bị cho trận chiến, bước lên trước đem Huyên Phi cõng ra sau lưng, chống lại Đông lăng quân với ý định lao ra khỏi vòng vây, Huyên Phi đã sợ hãi choáng váng, căn bản không dám nói thêm điều gì nữa.
Cửu Hoàng Thúc lạnh lùng đứng nhìn binh lính của Đông lăng quân thất thủ ngã xuống, nhìn người trong Cung Huyền Tiêu bị vây khốn càng ngày càng chặt, dần dần không có lối thoát.
Phượng Khương Trần ở một bên cẩn thận nhìn sắc mặt của Cửu Hoàng Thúc, nhưng đáng tiếc hắn từ đầu chí cuối vẻ mặt đều lạnh lùng vô cảm, căn bản không nhìn ra là đang vui mừng hay tức giận.


Nhìn khí lạnh không ngừng toát ra trên người Cửu Hoàng Thúc, nàng biết lần này hắn thực sự rất tức giận, rất tức giận …
“Cửu Hoàng Thúc …” Phượng Khương Trần thận trọng kêu lên, giọng điệu có chút nịnh nọt.
Nàng đã biết mình sai, thật sự biết sai rồi, hiện tại nhận lỗi còn không được sao, cho nàng một cơ hội để nhận lỗi đi mà!
“Ừ.” Cửu Hoàng Thúc lần này cho nàng chút mặt mũi đáp lời, tuy rằng vẫn không thèm nhìn mặt Phượng Khương Trần, nhưng vẫn đáp lại một câu Phượng Khương Trần nhẹ nhàng thở ra một hơi, Cửu Hoàng Thúc nguyện ý đáp lời nàng là tốt rồi, chỉ sợ hắn làm cho nàng cách càng xa càng tốt, nhìn thấy Cửu Hoàng Thúc không phản đối, Phượng Khương Trần tiến thêm một bước, cho đến khi quần áo của hai người chạm vào nhau …
Những động tác nhỏ của Phượng Khương Trần Cửu Hoàng thúc đều ghi nhớ, hắn thấy vui sướng trong lòng, hắn rất thích nhìn dáng vẻ e thẹn đáng yêu của Phượng Khương Trần, khiến người khác không kìm được quý mến.

Trong lòng Cửu Hoàng thúc càng thấy thích thì vẻ mặt lại càng nghiêm túc, hắn muốn xem cuối cùng Phượng Khương Trần có thể làm đến bước nào, hắn muốn nhìn thấy Phượng Khương Trần làm thế nào để hắn “hạ hỏa”, rồi thưởng như thế nào khi hắn đã gác lại một đống người và chuyện, mặc cho Hoàng thượng gây khó dễ, hắn vẫn khăng khăng đến cái nơi đất cằn sỏi đá để “Tiêu diệt bọn cướp”, thậm chí không ngại việc điều động quân đội.
Cửu Hoàng thúc không nói gì, Phượng Khương Trần xem như hắn thích mình rồi tiến đến gần, từng bước xích lại gần Cửu Hoàng thúc, cho đến khi vạt áo của hai người quấn lại với nhau, chẳng còn không gian để dịch chuyển nữa, Phượng Khương Trần mới thấy hài lòng và đứng lại.

“Cửu Hoàng thúc, sao ngài lại ở đây?” So với sự lạnh lùng kiêu căng trước đây, giọng nói của Phượng Khương Trần có phần dịu dàng hơn, nàng nhận sai, nàng chịu thua.

Chủ yếu là nhìn thấy Cửu Hoàng thúc đến, nàng thấy vui trong lòng, vui đến nỗi quên đi vết thương ở sau lưng.

Cửu Hoàng thúc nhìn Phượng Khương Trần rồi lại thờ ơ thu hồi lại ánh mắt: “Bổn vương đang xử lý công việc, tình cờ đi ngang qua đây.” “Tình cờ đi ngang? Cửu Hoàng thúc, ngài giải quyết việc gì mà lại đi ngang qua nơi này? Sao trùng hợp đến thế? Phượng Khương Trần nhất thời sơ ý nói ra những lời trong lòng.
Cửu Hoàng thúc không hài lòng lườm Phượng Khương Trần một cái: “Sao thế? Bổn vương làm chuyện gì cũng phải nói cho nàng biết sao?”
Nữ nhân quá thông minh thật sự không đáng yêu, Cửu Hoàng thúc quay lưng tránh đi, che giấu vẻ mặt đỏ ứng xấu hổ của mình.

“Không! Không! Không cần! Ta chỉ là quan tâm một chút mà thôi, con đường từ hoàng thành đến đây rất xa, Cửu Hoàng thúc đi đường cực nhọc, chắc là cũng rất vất vả.” Phượng Khương Trần liên tục lắc đầu, thầm trách mình nhiều chuyện, rõ ràng biết Cửu Hoàng thúc bản tính kiêu ngạo, cho dù có đến đây vì nàng thì cũng sẽ không nói ra.

“Không vất vả bằng ngươi, tuấn mã đều chạy đến chết, nhìn bộ dạng ngươi rất sốt ruột.” Phượng Khương Trần không nhắc đến thì chẳng sao, vừa nhắc đến đã khiến Cửu Hoàng thúc tức giận, Phượng Khương Trần phải nôn nóng đến mức nào mới để cho Thương Sơn Mặc Vân mệt lã rồi chết ngay tại chỗ.
“Tiểu Bạch chết rồi sao?” Phượng Khương Trần ngạc nhiên hét lên.
Thê thảm, thê thảm rồi, Phù Lâm chắc giờ chỉ muốn giết nàng, nàng đền không nổi Thương Sơn Mặc Vân đâu.

“Tiểu Bạch? Con ngựa đã chết đó?” Đối xử với con ngựa còn tốt hơn cả hắn, Cửu Hoàng thúc đủ các kiểu buồn bực trong lòng.
Phượng Khương Trần, ngươi có thời gian quan tâm đến Vương Cẩm Lăng, có thời gian lo lắng cho con ngựa đã chết kia, mà không thể quan tâm hơn đến ta sao? Không thể nhìn thẳng vào mắt ta sao?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK